Yến Phi Thư không lấy gì làm bất ngờ khi Lê Tri vạch trần thân phận của mình.
Từ lâu, anh ta đã âm thầm quan sát cô – từ những hành động nhỏ nhất cho đến cách cô xoay chuyển tình thế trong các phó bản. Với trí tuệ và bản lĩnh như vậy, nếu cô không nhận ra thân phận thật của anh, mới là chuyện lạ.
Ngược lại, những người còn lại trong nhà thì không khỏi sững sờ.
"Khổng Tước? Cái tổ chức đánh phó bản chuyên nghiệp đó á? Ảnh là người sáng lập thật hả?" – Có người bật thốt đầy sửng sốt.
Lê Tri ung dung bước xuống lầu, ánh mắt hơi cong khi chạm phải ánh nhìn của Yến Phi Thư. Cô mỉm cười, không vội không chậm, mở miệng nói như thể đang nhắc lại chuyện cũ:
"Khi ở phòng an toàn, tôi đã nói với Tiêu Thâm rất rõ ràng rồi. Anh ta không chuyển lời giúp tôi sao?"
Mộng Vân Thường
Yến Phi Thư cười, nụ cười không rõ là vui đùa hay thăm dò: "Ngày xưa Lưu Bị còn phải ba lần đến lều tranh mới mời được Gia Cát Lượng. Nếu tôi không tự mình đến, chẳng phải quá thiếu thành ý sao?"
Lời vừa dứt, ai nấy đều như hiểu ra dụng ý của anh.
Âu Văn Đống tròn mắt ngạc nhiên, bật ra câu hỏi không kiêng dè: "Anh tính kéo chị Tri của tụi tui về Khổng Tước làm công ăn lương hả?"
Ánh mắt Yến Phi Thư liếc sang, không giận mà lạnh lùng: "Nói năng cho cẩn thận. Phải gọi là… về Khổng Tước để sống sung sướng, ăn ngon mặc đẹp, tiêu tiền không hết, hưởng phúc không dứt." Rồi anh ta quay đầu nhìn sang Lê Tri, ngữ khí đột nhiên nghiêm túc: "Chỉ cần cô gật đầu, ghế phó thủ lĩnh của Khổng Tước là của cô."
Âu Văn Đống không chịu thua, lập tức nép sau lưng Hàn Văn Lâm, mặt mày nhăn nhó: "Chị Tri nhà tụi tui mà ngồi thì cũng phải ngồi ghế thủ lĩnh chứ! Cho cái ghế phó, không thấy xúc phạm người ta à?"
Yến Phi Thư hơi nghiêng đầu, tay vuốt nhẹ khóe mắt như đang cố kìm lại nụ cười: "Nếu Lê Tri chịu đồng ý, nhường luôn cả vị trí thủ lĩnh… cũng không phải không thể."
Cả căn phòng như đông cứng lại trong khoảnh khắc.
Cái gì cơ?
Vì lôi kéo một người mà sẵn sàng nhường luôn cả Khổng Tước – tổ chức do chính anh ta gầy dựng từ đầu ư?
Không khí trong phòng lập tức thay đổi.
Hàn Văn Lâm nhíu mày, bán tín bán nghi hỏi: "Bộ tổ chức của mấy anh đang gặp vấn đề gì à? Giống như mấy công ty phá sản, phải đổi pháp nhân rồi tìm người chịu gánh giùm hả? Mà dụ chị Tri nhà tụi tui tới gỡ mớ bòng bong?"
Yến Phi Thư búng lưỡi, quay sang nhìn Lê Tri, giọng châm biếm đầy ý vị: "Bạn cô đúng là có khiếu hài hước ghê."
Đúng lúc ấy, anh ta khựng lại, ngửi ngửi không khí rồi nhăn mày: "Gì thế này? Có cái gì đang cháy à?"
"Chết rồi! Nồi súp của tui!!!" – Âu Văn Đống hét lên, lập tức lao thẳng vào bếp.
Năm phút sau, bầu không khí khẩn trương biến mất. Mọi người đã ngồi quanh bàn ăn, mùi cháy khét vẫn còn vương vất nhưng không ai nhắc đến.
Yến Phi Thư cầm đũa lên, giọng điệu lém lỉnh như thể đang dùng bữa ở nhà người thân: "Nếu vậy thì tôi không khách sáo nữa. Cảm ơn vì sự tiếp đãi nồng hậu."
Mọi người đồng loạt: "……"
Tiếp đãi? Ai tiếp đãi anh hả?
Yến Phi Thư dường như không để tâm đến ánh mắt bất mãn của mọi người, còn vỗ tay cười: "Đừng đứng đực ra vậy. Nào nào, ăn đi!"
Trì Y nhìn anh ta chằm chằm, giọng không mặn không nhạt: "Yến tiên sinh, ăn xong rồi thì nhớ mau về. Lát nữa trời tối, bên ngoài không an toàn đâu. Nếu anh gặp chuyện gì, Khổng Tước quay lại hỏi tội, chúng tôi không biết phải giao ai đâu đấy."
Yến Phi Thư nhướng mày, ánh mắt một mí lộ ra vẻ ngang ngược không thể che giấu: "Yên tâm đi. Người bên ngoài chưa đủ tầm để động vào tôi. Cùng lắm… tôi ở lại đây ngủ qua đêm."
Anh ta cười toe, quay sang hỏi Lê Tri: "Được không?"
Trì Y lẩm bẩm trong miệng: mặt đúng là dày thật.
Lê Tri nghiêng đầu, mắt cong cong như cười mà không: "Dĩ nhiên được. Nếu anh thích chỗ này, lúc nào cũng hoan nghênh gia nhập."
Yến Phi Thư nhíu mày, bật cười khan một tiếng: "Tôi đang định lôi kéo người, sao lại bị dụ ngược thế này?"
Bữa ăn từ đó trở nên ồn ào, náo nhiệt hơn hẳn. Khi mọi người dọn dẹp xong cũng đã tối.
Yến Phi Thư vẫn chưa chịu về. Anh ta cố tình kéo Lê Tri ra vườn, rõ ràng là chưa từ bỏ ý định thuyết phục cô.
Trì Y đứng trong phòng khách, nhìn bóng hai người khuất dần, đảo mắt liên tục, trông như sắp nổi điên.
Hàn Văn Lâm ngập ngừng hỏi: "Chị Y Y, sao chị lại ghét ảnh dữ vậy?"
Dù gì cũng là một đại lão có tiếng, thứ bảy trên bảng xếp hạng nhân khí, mỗi lần livestream là fan nữ gào thét. Lý nào lại không chinh phục nổi… tình đầu quốc dân?
Trì Y hừ lạnh: "Không phải chị ghét riêng mình anh ta. Chị ghét tất cả những đứa nào dám đứng trên Tri Tri! Mấy cái loại suốt ngày mưu tính lôi kéo người về làm tay sai ấy."
Hàn Văn Lâm: Hiểu rồi, fan cuồng.
Khu vườn phía sau biệt thự giờ đây đã được trồng lại, có hàng cây cảnh xếp đều tăm tắp. Thế nhưng mùa đông đang đến gần, lá cây héo rũ, khung cảnh dưới ánh đèn đường nhàn nhạt càng thêm tiêu điều lạnh lẽo.
Yến Phi Thư ngồi trên chiếc xích đu mới dựng, đung đưa nhẹ nhàng rồi cảm thán: "Các cô biết cách sống thật đấy. Tôi cũng phải làm một cái như này mới được."
Lê Tri khoanh tay, tựa vào cột xích đu, giọng nói nhẹ như gió thoảng: "Khổng Tước đang gặp rắc rối?"
Yến Phi Thư cúi đầu, đôi chân vẫn đẩy xích đu lắc qua lắc lại. Một lúc sau, anh ta bật cười khẽ: "Đôi khi tôi nghĩ… những người thông minh như các cô, thật sự rất đáng sợ."
Lê Tri mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm: "Anh cũng đâu có thua kém gì."
Yến Phi Thư dừng đung đưa, ánh mắt trở nên nghiêm túc một cách hiếm thấy. Lúc này, nụ cười trên môi anh biến mất hoàn toàn.
"Thật ra thì… đúng là chúng tôi đang gặp chút vấn đề." Anh ta ngừng một chút rồi tiếp, giọng trầm hơn hẳn. "Gần đây Thiên Vấn cướp không ít đơn hàng của Khổng Tước. Mấy ngày trước, tụi nó còn g.i.ế.c luôn khách hàng của chúng tôi trong một phó bản."
Những tổ chức đánh phó bản như Khổng Tước không chỉ đơn thuần là thu thập đạo cụ hay sinh tồn. Họ còn nhận đơn từ những “ông chủ” giàu có muốn trải nghiệm cảm giác rùng rợn bên trong phó bản, với yêu cầu bảo vệ tuyệt đối tính mạng người thuê. Loại nhiệm vụ này có giá cực cao, đồng nghĩa với việc nguy hiểm tăng theo cấp số nhân.
Lê Tri hiểu rõ loại hình công việc này. Thiên Vấn – tổ chức cạnh tranh trực tiếp với Khổng Tước – cũng chẳng xa lạ gì.
Yến Phi Thư nghiến răng: "Đám khốn đó thật không ra gì. Chúng thả người chơi bên tôi ra, nhưng lại g.i.ế.c c.h.ế.t ông chủ đi cùng. Mà cái ông chủ đó… lại là con trai của một trùm tài phiệt ở nước ngoài. Giờ thì… bên kia đang đòi lấy đầu tôi."
Lê Tri bật cười, không giấu được sự thích thú: "Họ đòi mạng anh thật à?"