"Chúng tôi vừa nhận được một đơn hàng."
Vừa mở miệng, Yến Phi Thư đã vào thẳng vấn đề, không chút vòng vo. Giọng điệu của anh ta nghiêm túc hiếm thấy: "Đó là một khách quen lâu năm của Khổng Tước. Thiên Vấn đã từng nhiều lần giở trò, âm thầm tiếp cận hòng giành lấy người này, nhưng không thành công. Tôi nghi ngờ lần này Hầu Thiệu – cái thằng khốn đó – có ý định xuống tay trong phó bản. Nếu chúng tôi thất bại, dù chỉ là một chút sơ suất, danh tiếng của Khổng Tước sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Đây là chiêu trò quen thuộc của Thiên Vấn – vừa bẩn vừa độc."
Anh ta ngừng lại, rồi nghiêng đầu nhìn sang Lê Tri, ánh mắt như lưỡi d.a.o bén nhọn giấu sau một lớp tơ lụa:
Mộng Vân Thường
"Cô định vào phó bản lúc nào?"
"Ngày mai."
Một câu đáp ngắn gọn nhưng khiến Yến Phi Thư hơi khựng lại. Ánh mắt anh ta đầy vẻ kinh ngạc, dường như không tin nổi vào tai mình.
"Nhanh vậy? Cô vừa mới ra khỏi phó bản chưa được bao lâu. Tôi nhớ thói quen của cô, thường thì giữa hai lần vào phó bản sẽ có thời gian nghỉ khá dài mà, đúng không?"
Rồi ánh mắt kia nhanh chóng sáng lên như thể vừa bắt được một bí mật nào đó. Anh ta khẽ bật cười, nói đầy ám muội:
"À, tôi hiểu rồi. Gấp gáp như vậy là để gặp bạn trai chứ gì?"
Chuyện tình cảm của Lê Tri và một NPC đã khiến cộng đồng người chơi phát sốt trong suốt hai ngày vừa qua. Khắp các diễn đàn đều ngập tràn các thảo luận, người thì nghi ngờ, người thì hâm mộ, nhưng phần lớn đều không thể lý giải:
Yêu một NPC ư? Có đáng không?
Nếu là người bình thường, có thể họ sẽ làm vậy vì muốn có một cái ô che chắn an toàn khi vào phó bản, nhưng Lê Tri thì đâu cần điều đó.
Một người như cô, đủ năng lực để đứng vững giữa những màn chơi tàn khốc nhất, hà tất phải bám vào một nhân vật hệ thống?
Hay… đây thật sự là tình yêu?
Trong khi cả thế giới còn đang loay hoay đi tìm lý do, Lê Tri chỉ mỉm cười nhàn nhạt trước câu nói trêu chọc của Yến Phi Thư. Nụ cười của cô khiến cả ánh đèn trong vườn như dịu đi.
"Đúng vậy."
Một lời thừa nhận không né tránh, không ngập ngừng, không cần giải thích.
Yến Phi Thư bật ra một tiếng tặc lưỡi, ánh mắt thoáng một chút cảm khái: "Thôi được rồi. Vậy sau khi cô ra khỏi phó bản, tôi sẽ yêu cầu bên tôi lùi lịch lại một chút. Không gấp."
Lê Tri nhẹ gật đầu, xem như đã đạt được thỏa thuận.
Sau khi chào tạm biệt mọi người trong nhà, Yến Phi Thư rời đi. Nhưng ngay khi bóng dáng anh ta khuất khỏi cổng biệt thự, Âu Văn Đống đã không nhịn được, hỏi ngay một câu đầy quan tâm:
"Chị Tri, chị sẽ không thật sự gia nhập Khổng Tước đâu nhỉ?"
Lê Tri nhoẻn miệng cười, giọng điệu có chút trêu chọc:
"Không đâu. Nếu đi rồi, ai nấu cho chị ăn đồ ngon nữa?"
Câu nói nhẹ nhàng khiến mọi người bật cười. Ai cũng biết, Âu Văn Đống trước đây là đầu bếp, tay nghề nấu nướng khỏi phải bàn. Việc anh ta từ bỏ nghề bếp để chuyển sang... múa bụng vẫn luôn là điều khiến cả nhóm không hiểu nổi.
"Vậy nếu chị đi thật, nhớ dắt theo tôi nha." – Âu Văn Đống nịnh nọt chưa được bao lâu đã bị đám bạn lôi ra "xử" tại chỗ.
Không khí trong biệt thự lại rộn ràng tiếng cười đùa.
Từ sau khi tinh thần lực tăng mạnh, Lê Tri cảm thấy cơ thể mình thay đổi không ít. Không chỉ giác quan trở nên nhạy bén hơn, mà cảm giác về mọi chuyển động xung quanh cũng trở nên rõ ràng một cách kỳ dị.
Giống như một lớp màn mỏng vô hình đã được gỡ bỏ, để cô nhìn thấy dòng chảy mơ hồ của thế giới. Nếu nói tinh thần lực người bình thường như một cái giếng nhỏ, thì trước đây của cô là một hồ nước yên bình.
Còn giờ đây – cô đang đối mặt với một đại dương rộng lớn chưa có bờ bến.
Và linh cảm mách bảo cô: đây vẫn chưa phải là giới hạn.
Cô còn có thể mạnh hơn nữa, và khi đến được điểm tận cùng của sức mạnh tinh thần – có lẽ cô sẽ... biến đổi. Không chỉ là về sức mạnh, mà cả bản thể.
Buổi tối hôm đó, mọi người cùng tụ tập dưới tầng một. Họ chơi game, xem phim, rồi trò chuyện tới tận khuya mới mỗi người trở về phòng.
Lê Tri rửa mặt xong, nằm xuống giường, rồi đưa tay lấy ra chiếc ngọc bội hình hoa hướng dương được giấu kỹ dưới gối.
Và khi ánh mắt cô chạm vào món đồ quen thuộc ấy, lòng cô trầm xuống.
Một vết nứt – mảnh và mờ – đã hiện rõ trên bề mặt viên ngọc.
Lần trước, dấu hiệu tương tự chỉ xuất hiện sau khi cô và Lý Kiến Hề hợp lực đấu trí với boss cuối trong phó bản Trường Trung học Dục Tài. Khi ấy, chính tay anh đã giúp cô chữa lành món đồ này.
Nhưng bây giờ – khi cô vẫn còn ở ngoài phó bản, vết nứt đã hiện ra.
Vậy thì đến lúc vào phó bản… liệu cô còn có thể liên lạc với anh được nữa không?
Lê Tri siết chặt chiếc ngọc bội trong tay. Cảm giác bất an như một dòng nước lạnh lặng lẽ lan ra khắp cơ thể.
Cô không ngủ được, nhưng đêm ấy trôi qua bình yên.
Sáng hôm sau, khi Lê Tri bước xuống ăn sáng, cô thông báo ngắn gọn: "Tôi sẽ vào phó bản sau vài tiếng nữa."
Mọi người thoáng sững người, nhưng rồi cũng nhanh chóng hiểu ra – chị Tri đang yêu, mà tình yêu thì luôn khiến người ta nóng lòng.
Không ai nói gì, nhưng tất cả đều âm thầm quyết định... lần này sẽ không đi theo. Làm bóng đèn mãi cũng mệt.
Lê Tri đã gọi điện cho Diêu Minh Phong từ hôm qua, thông báo về lần vào phó bản sớm bất thường này. Chính Diêu Minh Phong cũng phải bất ngờ. Vì không kịp chuẩn bị người, nên lần này sẽ không có người chơi chính phủ nào đồng hành cùng cô.
Lê Tri sẽ vào phó bản một mình.
Nhưng ai cũng ngầm hiểu – cô không đơn độc. Bên kia phó bản, chắc chắn Lý Kiến Hề đang đợi cô.
Một chuyến du lịch lãng mạn dưới danh nghĩa "làm nhiệm vụ sinh tồn".
Du Kinh Mộng còn tranh thủ hỏi: "Ra ngoài nếu thấy có bán pháo hoa thì chị thích màu nào? Màu hồng có được không?"
Lê Tri chỉ mỉm cười.
Thời hạn ba ngày đã đến. Khi chiếc đồng hồ điểm đúng giờ, thân ảnh của Lê Tri mờ dần rồi biến mất khỏi biệt thự.
Chỉ vài giây sau, trên bảng xếp hạng nhân khí của nền tảng livestream, cái tên "Lê Tri" lập tức sáng lên dòng chữ đỏ chói:
"Đang livestream."
Tên cô hiện ngay đầu trang – top 10 bảng xếp hạng nhân khí.