Một mùi ẩm mốc hôi tanh xộc ra từ trong căn nhà đóng kín suốt nhiều năm. Mùi của thời gian mục nát quyện cùng mùi thối rữa nào đó khó tả, khiến người ta vừa ngửi đã buồn nôn, sống lưng ớn lạnh như có thứ gì đó đang bò qua.
Lê Tri đứng ngay ngưỡng cửa, không vội vàng bước vào. Cô kiên nhẫn chờ luồng khí hôi tanh kia tản bớt, đôi mắt vẫn quan sát không rời. Ánh sáng từ đèn pin quét khắp gian phòng, cuối cùng dừng lại ở sáu cỗ quan tài lớn nhỏ không đều, nằm im lìm giữa phòng chính. Phía sau chúng, một chiếc bàn thờ phủ bụi đặt sát tường, trên đó xếp ngay ngắn tám tấm bài vị.
Tiếng chuông đồng ở bốn góc quan tài vẫn khẽ vang lên từng hồi lanh lảnh, âm thanh mảnh như kim đ.â.m vào màng nhĩ, vang vọng trong không gian âm u, nghe như tiếng ai đó đang khóc thầm trong góc nhà.
Chờ đến khi mùi khó chịu dịu đi, Lê Tri mới bước vào. Cô cũng không quên tiện tay khép cửa lại. Tiếng bản lề rít lên chói tai giữa tĩnh mịch, rồi im bặt. Gió đêm không còn lùa vào nữa, tiếng chuông cuối cùng cũng im lặng. Căn nhà cũ lập tức rơi vào trạng thái c.h.ế.t chóc lạnh lẽo đến nghẹt thở.
Cô không sợ, thậm chí không hề nhíu mày. Lê Tri vẫn điềm nhiên như đang bước vào phòng khách nhà mình.
Nhưng khán giả đang theo dõi livestream thì không giữ được bình tĩnh:
—— "Cô ấy đóng cửa rồi!!! Không phải đóng thật đấy chứ???"
—— "Còn khóa nữa kìa, má ơi, Quả Vải đúng là mất hết nhân tính, không chừa đường sống cho tụi em!!!"
—— "Lúc trước tôi còn bảo chị là bình hoa di động… xin lỗi, thật sự tôi sai rồi, tôi mù mắt!"
—— "Streamer có thể chuyển camera ra quay mặt được không… em sợ không dám nhìn thẳng nữa TvT"
—— "Những cỗ quan tài kia chắc chắn là gia đình trưởng thôn! Tên thần kinh sát nhân kia cũng nằm trong đó!"
—— "Ác nhân c.h.ế.t đi cũng hóa thành ác quỷ! Chị ơi đừng c.h.ế.t ở đây nha, tụi em còn chưa tặng hết tinh quang mà!"
Càng lúc mọi người càng rõ: Người nào tìm ra chân tướng vụ án thảm sát diệt môn này trước, người đó chắc chắn sẽ được nhiều lượt thích nhất.
...
Lê Tri bước chậm rãi qua nền xi măng đầy bụi, mỗi bước chân in rõ thành dấu, chứng tỏ nơi đây đã lâu không người lui tới. Cô tiến đến gần những cỗ quan tài, ánh đèn pin chiếu sáng những sợi dây đỏ buộc chặt quanh từng chiếc.
Đầu ngón tay cô khẽ chạm vào dây, để lại một vết đỏ mờ như vết máu.
Không phải chỉ là dây đỏ thông thường, mà là dây tẩm chu sa.
Sáu cỗ quan tài đều được quấn dây chu sa từ đầu đến cuối. Trên nắp quan tài còn dán những lá bùa vàng, không hề mục nát theo năm tháng. Những lá bùa được dán rất kỹ, ký tự trên đó giống hệt các bùa chú ở ngoài sân nhà – đều là bùa trấn tà, hình thần môn và phù bát quái.
Lê Tri cau mày.
Cô cúi người, quan sát một lượt, rồi lẩm bẩm: "Tất cả những thứ này… không giống như người nhà chuẩn bị hậu sự cho người thân. Nó giống như đang giam giữ thứ gì đó bên trong hơn."
Rồi cô giơ điện thoại lên, điều chỉnh góc quay để trò chuyện với khán giả:
"Thông tin trước đó nói rằng gia đình trưởng thôn bị người con trai cả mắc chứng rối loạn hưng cảm g.i.ế.c chết. Nếu là một vụ thảm sát nội bộ, thì họ trả thù nhau cũng là chuyện trong nhà, đâu liên quan gì đến dân trong thôn?"
Cô ngừng một chút, ánh mắt sắc lạnh lướt qua sáu cỗ quan tài.
"Vậy tại sao những người dân khi bỏ trốn lại cẩn thận đến mức này? Trấn yểm toàn bộ ngôi nhà, dán bùa khắp nơi như thể sợ thứ gì đó trốn ra. Nếu họ không có tội, thì họ sợ cái gì?"
Mộng Vân Thường
Khán giả trong phòng chat bỗng yên lặng vài giây, rồi bùng nổ:
—— "Nghĩ kỹ lại thấy rợn người thật sự…"
—— "Không lẽ vụ án này không chỉ là g.i.ế.c người trong nhà?"
—— "Có phải cả làng đều đồng lõa không??"
—— "Đỉnh! Quả Vải bắt đầu vạch mặt dàn nhân vật phụ rồi!!!"
Lê Tri bỏ qua những bình luận, bước tiếp đến bàn thờ phía cuối phòng.
Bụi phủ dày, nhưng không che lấp được hàng bài vị xếp ngay ngắn. Tám tấm. Cô cúi xuống đọc từng cái, đối chiếu năm sinh năm mất để phân tích.
Hai tấm trên cùng thuộc về cha mẹ trưởng thôn. Hai tấm tiếp theo là của trưởng thôn và em gái ông – một người tên Lưu Thúy Mai. Bốn tấm còn lại lần lượt thuộc về con trai cả Lưu Đại Cường, con trai út Lưu Nhị Cường, vợ của Lưu Đại Cường là Chu Huyên, và một đứa trẻ chưa sinh ra đã c.h.ế.t yểu – có lẽ là con của Đại Cường và Chu Huyên.
Tám tấm bài vị. Nhưng nhà chỉ có sáu cỗ quan tài.
Không tính đứa bé chưa chào đời, thì vẫn còn thiếu một cỗ.
Người còn lại đâu?
Lê Tri nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm nghị, cô nói: "Người mắc chứng rối loạn hưng cảm chỉ có thể là Lưu Đại Cường. Hai mươi sáu tuổi. Em trai cậu ta là Lưu Nhị Cường mới có tám tuổi. Trong cả gia đình, chỉ có Đại Cường đủ sức ra tay với sáu mạng người."
Cô cúi người điều chỉnh camera cho rõ hơn, để khán giả nhìn kỹ từng tấm bài vị.
Phòng chat lập tức bùng nổ:
—— "A a a a a chị ơi đừng đưa gần quá, em yếu tim!!!"
—— "Ủa? Sáu quan tài mà tám bài vị? Ai mất tích?"
—— "Hay là Đại Cường, vợ và con nằm cùng một quan tài?"
—— "Chu Huyên và đứa bé có ngày mất giống nhau! Là c.h.ế.t lúc sinh sao?"
—— "Chết vì khó sinh… đây là tử mẫu sát! Oán khí tận trời luôn đó!"
—— "Đây là dạng lệ quỷ hung ác bậc nhất trong truyền thuyết dân gian!"
Lê Tri cũng chú ý đến chi tiết ấy.
"Ngày mất của Chu Huyên và đứa bé giống nhau." Giọng cô đều đều, ánh mắt tối lại. "Nhưng cái c.h.ế.t của gia đình trưởng thôn xảy ra sau đó… một tháng."
Cô khựng lại một chút.
"Mọi người có thấy kỳ lạ không?"