Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 421

Ánh nắng buổi sáng yếu ớt len lỏi qua những vết nứt trên mái nhà, rọi xuống nền đất phủ đầy bụi và tàn tích của thời gian. Căn phòng trên tầng hai lộ rõ sự mục nát, u ám đến mức khiến người ta không khỏi rùng mình khi bước vào. Mái nhà bị thủng một mảng lớn, nước mưa nhiều năm đã ngấm vào gỗ, tạo nên mùi hôi ẩm mốc khó chịu. Những cành cây khô và đám cỏ dại từ ngoài trườn vào trong, bám chặt khắp nơi như thể đây là nơi sinh sống lý tưởng cho các loài động vật hoang.

Trên chiếc giường cũ kỹ, những tấm chăn rách nát giờ đã thành tổ của quạ và chuột. Tiếng rít nhỏ của những sinh vật nhỏ bé vang lên dưới chân cô mỗi khi cô di chuyển, như nhắc nhở rằng nơi này không hoàn toàn vắng bóng sinh linh – chỉ là không có con người.

Lê Tri chậm rãi tiến lại gần cửa phòng ngủ. Hai bên khung cửa và những kẽ hở được che bằng lớp giấy mỏng đã mục nát, đều in hằn những dấu vết đỏ sẫm — m.á.u khô. Dù đã trải qua nhiều năm tháng, nhưng màu sắc vẫn không phai đi, như thể những oán hận từng đọng lại nơi đây vẫn chưa thể buông bỏ.

Cô cúi xuống, dùng tay nâng nhẹ cánh cửa gỗ đang nằm lệch ra khỏi bản lề. Trên đó là một vết nứt rõ ràng, không phải do mối mọt hay thời gian, mà giống như bị đá mạnh từ bên trong hoặc bên ngoài. Bản lề phía trên bị cong vênh, méo mó, rõ ràng là do tác động của con người.

Không nghi ngờ gì nữa, cánh cửa này từng bị ai đó cố ý phá vỡ.

Lê Tri đứng dậy, phủi tay rồi bước vào trong. Ánh mắt cô dừng lại ở đầu giường – một chiếc giường gỗ cổ với hai cột trụ tròn làm điểm nhấn trang trí. Một đoạn xích sắt to bản được buộc quanh một trong hai cột trụ ấy, phần dây còn lại buông thõng xuống sàn, gỉ sét theo năm tháng.

Cột gỗ đã mục, chỉ cần kéo nhẹ là xích sẽ rơi ra. Nhưng ngày xưa, chắc chắn nó đã được cố định rất chặt chẽ.

Lê Tri mở tủ quần áo gần đó. Bên trong là vài bộ đồ nam, kiểu dáng đơn giản, cùng một ít quần áo phụ nữ được xếp gọn gàng – nhưng không nhiều. Không có ảnh, không có thư từ, không có bất kỳ thứ gì mang tính cá nhân.

Cô đoán đây là phòng ngủ của Lưu Đại Cường và vợ anh ta – Chu Huyên.

Lưu Đại Cường mắc chứng rối loạn hưng cảm, tâm thần bất ổn. Sau lần g.i.ế.c người đầu tiên, trưởng thôn hẳn đã tìm cách kiềm chế con trai mình, vì sợ anh ta tiếp tục gây họa. Chiếc xích sắt này có lẽ là phương pháp duy nhất để giữ anh ta trong tầm kiểm soát.

Nhưng nếu đã bị khóa lại, tại sao sau đó anh ta vẫn có thể ra ngoài g.i.ế.c người?

Là do xiềng xích không đủ chắc? Hay là có ai đó đã chủ động mở cho anh ta?

Câu hỏi đó khiến Lê Tri không khỏi suy nghĩ. Cô đứng giữa căn phòng tối tăm, cố hình dung lại khung cảnh năm xưa:

Sau khi Lưu Đại Cường ra tay g.i.ế.c người, dân thôn phẫn nộ. Họ không thể chấp nhận việc một kẻ điên loạn như vậy tiếp tục tồn tại. Trưởng thôn dù đau lòng, cũng không thể bảo vệ con mãi được.

Một đêm nọ, dân làng tập hợp lại, mang theo d.a.o kiếm, kéo đến nhà trưởng thôn. Họ đạp tung cửa, lao vào phòng ngủ nơi Lưu Đại Cường bị giam giữ. Có thể anh ta đã bị g.i.ế.c ngay tại chỗ, hoặc ngược lại, chính anh ta đã phản kháng, hạ sát tất cả những người xông vào trước.

Dù kết cục thế nào, trận chiến ấy đã lan rộng từ tầng hai xuống tầng một, rồi ra tận sân nhà. Máu đổ, tiếng hét, xác c.h.ế.t chồng chất.

Cuối cùng, gia đình trưởng thôn gồm sáu người đều c.h.ế.t sạch. Và có lẽ, không ít dân làng cũng mất mạng trong cuộc hỗn loạn đó.

Khi bình tĩnh trở lại, những người sống sót liền đổ hết tội lỗi lên đầu Lưu Đại Cường – người đã chết. Họ nói rằng anh ta phát bệnh, g.i.ế.c người trong cơn điên loạn. Rồi họ vội vã đưa t.h.i t.h.ể toàn bộ gia đình vào quan tài, phong ấn chúng lại, sau đó rời khỏi Thôn Lưu Gia càng nhanh càng tốt.

Hôm qua, khi cô khám phá những ngôi nhà khác không bị thảm sát, cô đã thấy dấu hiệu rõ ràng: họ rời đi rất vội vàng. Không mang theo hết đồ đạc, không đóng cửa cẩn thận, thậm chí còn để lại thức ăn chưa kịp ăn.

Họ sợ. Sợ cái chết, sợ oan hồn, sợ điều gì đó còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Lê Tri tiếp tục lục lọi căn phòng. Ngoài một số vật dụng sinh hoạt thường ngày, cô tìm thấy một hộp thuốc trong ngăn kéo. Nắp chai màu trắng, nhãn hiệu đã mờ, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra đây là thuốc dành cho người rối loạn tâm thần – loại thuốc mà Lưu Đại Cường từng uống.

Tuy nhiên, điều khiến cô chú ý là sự thiếu vắng của mọi thứ liên quan đến Chu Huyên.

Ngoài vài bộ quần áo, cô không tìm thấy bất kỳ món đồ cá nhân nào của người phụ nữ này. Không có lược, không có gương, không có vòng tay hay nhẫn cưới. Thậm chí không có ảnh chụp chung, không có giấy đăng ký kết hôn, không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy cô từng thực sự sống ở đây như một người vợ.

Tầng hai còn có một phòng trống, và một phòng khác có vẻ là của Lưu Nhị Cường – em trai Lưu Đại Cường. Nơi đó đầy đồ chơi trẻ con, sách vở, những thứ gợi nhớ đến tuổi thơ còn dang dở.

Bàn thờ ở tầng một có tám bài vị, được lập bởi những người sống sót sau vụ thảm sát.

Chu Huyên đã mất một tháng trước khi thảm kịch xảy ra, cùng với đứa con chưa chào đời của cô. Nếu gia đình trưởng thôn đã xử lý hết đồ đạc của cô sau khi cô chết, ít ra họ cũng nên để lại một bức ảnh làm kỷ niệm.

Nhưng Lê Tri đã tìm khắp nhà mà không thấy bất kỳ bức ảnh nào của Chu Huyên.

Cô ấy giống như một người khách ghé tạm, chỉ để lại vài bộ quần áo rồi biến mất không dấu vết.

Liệu cô ấy và Lưu Đại Cường có thật sự là vợ chồng không?

Lê Tri nhớ lại dòng bình luận tối hôm qua: “Hôm nay streamer định làm gì tiếp? Đào mộ chứ? Tui muốn xem đào mộ!”

Có lẽ đó không chỉ là lời đùa. Có lẽ cô thực sự cần phải đến nghĩa địa.

Nếu Chu Huyên c.h.ế.t một cách tự nhiên, cô ấy hẳn sẽ có một ngôi mộ trong khu nghĩa địa của thôn. Nhưng nếu cô ấy c.h.ế.t không tự nhiên, thì dân làng cũng sẽ phải chôn cất cô – dù có muốn hay không.

Nếu tìm được ngôi mộ, có thể sẽ tìm được manh mối.

Lê Tri thở dài, thu dọn lại hiện trường. Không còn gì để khám phá thêm trong ngôi nhà này nữa. Cô đi xuống tầng một, lấy ra vài lễ vật từ balo, thắp ba nén nhang cắm vào bát hương trên bàn thờ. Khói nhang bay lên, tỏa ra mùi trầm ấm áp giữa không khí lạnh lẽo u ám.

Mộng Vân Thường

“Xin phép các bạn,” cô khẽ nói: “xin hãy tha thứ cho tôi nếu tôi chạm vào điều gì các bạn không muốn người khác biết.”

Sau đó, cô đeo balo lên vai, quay lưng rời khỏi ngôi nhà. Gió ngoài trời vẫn thổi, mang theo mùi đất ẩm và cỏ úa. Bầu trời xám xịt như báo hiệu một ngày mới sẽ chẳng dễ dàng chút nào.

Bình Luận (0)
Comment