Khán giả đã quen với phong cách xử lý gọn ghẽ và thông minh của Lê Tri, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, họ vẫn không khỏi sững sờ như bị búa bổ vào não.
—— Quả Vải không còn đơn thuần là một streamer giỏi đối phó với ma quỷ nữa rồi, bây giờ chị thậm chí còn biết xúi giục lũ oan hồn đánh nhau, tạo hỗn loạn để rút lui, vậy là đã thăng cấp thành "chủ mưu của phe ma quỷ" rồi đấy à?!
Phó bản cá nhân lần này như thể được thiết kế riêng để cho Lê Tri phô diễn toàn bộ kỹ năng và bản lĩnh của mình. Từng bước đi đều chuẩn xác đến lạnh người, như thể cô đã đọc được toàn bộ kịch bản từ trước.
—— Giờ thì tôi hiểu vì sao trong phó bản tân thủ, người hướng dẫn cứ nhấn mạnh rằng: "Bình tĩnh là kỹ năng khó học nhất". Với tôi, nếu đứng trong cảnh đó, chắc tôi đã hoảng loạn đến mức ngã ra đất sùi bọt mép rồi, chứ đừng nói đến việc điều khiển cả một nhóm hồn ma theo đúng ý mình.
—— Lê Tri không chỉ mạnh mà còn cực kỳ tỉnh táo và có đầu óc phân tích sắc bén. Cô ấy đâu có thua kém gì so với Tạ Khung, thậm chí còn có phần… đáng sợ hơn!
—— Khoảnh khắc cô ấy gọi "Đại Cường" ấy, giọng điệu vừa đau khổ vừa oán hận đến nỗi bảnh cũng phải nổi da gà. Cái kiểu gọi khiến người nghe như bị rút mất linh hồn. Đừng nói là Lưu Đại Cường, người xem thôi cũng muốn khóc!
—— Lê Tri đúng là đại lão thật sự. Cả trong phó bản lẫn ở phòng livestream, nhân khí đều đè bẹp các streamer khác. Chỉ tiếc là chúng ta không thể theo dõi khoảnh khắc các đại thần tụ họp tại phòng an toàn. Không thì chắc bùng nổ mạng luôn!
...
Còn ở trong phó bản, không khí lúc này đã đặc quánh như thể ngưng đọng lại thành từng tầng u ám. Khán giả trong phòng livestream không ai dám rời mắt khỏi màn hình. Họ biết, một bước sai lầm thôi, Lê Tri có thể mất mạng ngay tại đây.
Lê Tri nhớ rõ khi lục soát căn nhà này, cô đã để ý đến chiếc tủ quần áo trong phòng Lưu Nhị Cường. Trong khi cả ngôi nhà đều tan hoang, chỉ có chiếc tủ này là còn nguyên vẹn. Mặc dù không quá rộng nhưng với vóc dáng của cô, trốn vào cũng không thành vấn đề.
Cô lặng lẽ chui vào tủ, nhẹ nhàng khép cửa lại, lưng tựa sát vào vách gỗ. Chiếc tủ làm bằng gỗ cũ, hai cánh cửa đóng không khít, vẫn còn một khe hở nhỏ bằng ngón tay út ở giữa. Cô lấy những lá bùa cuối cùng trong túi ra, dán từ trên xuống dưới để che kín khe hở, chỉ chừa lại một đoạn ngang tầm mắt để tiện quan sát.
Bên ngoài vẫn là tiếng la hét của những linh hồn oán niệm đánh lẫn nhau, âm thanh va đập chát chúa, ghê rợn đến sởn gai ốc. Trận hỗn chiến kéo dài gần mười phút rồi mới dần lắng xuống.
Bên ngoài trời cũng bắt đầu đổ mưa. Từng giọt mưa nặng hạt rơi rào rào xuống mái nhà và khoảng sân cỏ dại phía trước, tiếng mưa rền rĩ như tiếng than thở của oan hồn. Gió từ khung cửa sổ lùa vào khiến bụi bặm tung bay, mùi ẩm mốc theo đó xộc vào mũi.
Lê Tri nín thở, toàn thân căng chặt, cố lắng nghe những động tĩnh bên ngoài.
Một tia sét xé ngang bầu trời, ánh chớp xanh trắng nhá lên sau tấm rèm cửa mốc meo, soi sáng toàn bộ căn phòng tối om trong khoảnh khắc.
Ánh mắt cô vừa dời khỏi cửa sổ thì cảnh tượng bên ngoài tủ quần áo khiến trái tim cô khựng lại.
Cả gia đình trưởng thôn, sáu người, đang đứng ngay đó.
Tất cả đều đẫm máu, da dẻ nhợt nhạt như phủ lớp tro tàn, hốc mắt sâu hoắm đen kịt như bị rút hết thần trí. Cặp mắt trắng dã vô cảm đó đồng loạt nhìn về phía tủ, ánh nhìn sắc như dao, lạnh lẽo như đến từ vực sâu địa ngục.
Mộng Vân Thường
Lưu Đại Cường đứng đầu, cầm con d.a.o phay đầy máu, đầu hơi cúi, từng bước chậm rãi tiến về phía khe tủ.
Qua khe hở, đôi mắt đã mục rữa của anh ta ngày càng tiến sát, phóng đại từng chút một trong tầm nhìn của Lê Tri, cho đến khi dừng lại đúng ngay vị trí khe hở mà cô để lại.
Cô giữ hơi thở, không động đậy.
Lưu Đại Cường khẽ nghiêng đầu, miệng nhếch lên cười, giọng nói thê lương đến rợn tóc gáy:
"Huyên Huyên... ra đây nào, Huyên Huyên..."
Giọng nói của anh ta vang lên giữa màn mưa gió, u ám đến mức khiến người ta buốt sống lưng.
Khán giả bên ngoài thì gần như ngồi không yên. Có người hét lên, có người lấy gối che mặt, có người bật khóc vì quá căng thẳng.
"Huyên Huyên, đừng trốn nữa..."
"Huyên Huyên, anh biết em ở trong đó..."
Giọng điệu của Lưu Đại Cường vẫn đều đều như ru ngủ, nhưng càng lúc càng áp lực. Đằng sau anh ta, từng người một trong gia đình trưởng thôn cũng từ từ bước tới, xếp thành hàng ngay trước tủ.
Mỗi người đều lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khe tủ, như thể ánh mắt họ có thể xuyên qua lớp gỗ mục nát, nhìn thẳng vào người đang run rẩy bên trong.
Lê Tri vẫn không nhúc nhích.
Lưu Thúy Mai đột nhiên bước tới, kéo tay Lưu Đại Cường lại. Giọng nói lạnh như băng của cô ta khiến không khí như ngưng đọng:
"Cô ta không phải là Chu Huyên."
Lưu Đại Cường cau mày quay đầu nhìn cô ta, những người còn lại cũng dần dần xoay cổ, ánh mắt u ám chuyển hướng về phía Lưu Thúy Mai. Cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc tủ quần áo, thanh âm khàn đục vang lên trong không khí đặc quánh mùi ẩm mốc:
"Chu Huyên đã bị chúng ta rải rồi, cô ta không quay về được đâu. Mọi người quên rồi sao?"
"Rải rồi." – Từ ngữ này vang lên như một lưỡi d.a.o cắt sâu vào ý thức. Chỉ những người đã bị thiêu thành tro cốt mới dùng chữ "rải" như vậy. Họ không chôn cất Chu Huyên. Họ thiêu xác cô, rồi đem tro đi rải ở nơi nào đó không ai biết đến.
Chẳng trách không ai từng tìm thấy ngôi mộ nào của Chu Huyên trong thôn. Cô đã chết, còn không có nổi một nấm mồ. Cô treo cổ tự vẫn trong bộ váy đỏ, lúc đang mang thai. Một thi hai mệnh – ở vùng quê, chuyện này bị xem là đại kỵ. Gia đình Lưu Đại Cường chắc chắn sợ đến phát điên vì nghĩ rằng Chu Huyên sẽ hóa thành lệ quỷ trở về báo oán. Bọn họ biết rõ mình đã làm gì với cô, tội nghiệt sâu đến mức trời đất cũng không dung.
Và vì sợ hãi, vì muốn chặt đứt mọi khả năng báo thù của cô, họ thậm chí không để cô có cơ hội hóa quỷ. Họ thiêu cô, rải tro cô đi như rắc phân bón. Quả thật, cái gia đình này có c.h.ế.t cũng không đủ để chuộc tội.