Dưới ánh sáng lờ mờ và khí lạnh bủa vây, Lưu Đại Cường chăm chăm nhìn Lê Tri như muốn nói gì, nhưng chưa kịp cất lời thì cô đã đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh ta.
Ngay khoảnh khắc ngón tay chạm vào cơ thể, một luồng âm khí buốt giá len lỏi qua da thịt truyền thẳng vào xương, khiến Lưu Đại Cường khựng lại. Cả người anh ta như ngây dại, ánh mắt đột nhiên trở nên xa xăm, vừa hoài niệm, vừa xúc động, giống như đang nhìn thấy ai đó mà anh ta đã chờ đợi rất lâu.
Lê Tri đoán chắc trong mắt hắn, mình đã hoàn toàn biến thành hình bóng của Chu Huyên. Nhưng chưa kịp tính đến bước kế tiếp thì Lưu Đại Cường bỗng bật khóc nức nở, nước mắt nước mũi hòa thành một dòng, rồi lao về phía cô hét lớn:
"Mẹ!!! Con nhớ mẹ lắm!!!"
Lê Tri im lặng, ánh mắt tối sầm lại.
Đúng là cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Làm gì có chuyện Chu Huyên là người mà hắn yêu thương nhất?
Mộng Vân Thường
Với những kẻ như Lưu Đại Cường, Chu Huyên chưa bao giờ là một con người, càng không phải một người vợ, cô ấy chỉ là một vật sở hữu, một thứ đồ được trao đổi bằng tiền.
Lê Tri nghiêng người né khỏi cái ôm đột ngột, khiến Lưu Đại Cường loạng choạng ngã xuống nền đất lạnh. Hắn lồm cồm bò dậy, ngước lên nhìn cô với ánh mắt vừa uất ức vừa đau khổ, gương mặt lấm lem nước mắt và bùn đất, chẳng còn chút gì của một ác quỷ từng khiến cả thôn kinh hoàng.
"Mẹ, mẹ vẫn còn giận con sao?"
Giọng hắn khản đặc, nghẹn lại như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Lê Tri cúi người, ánh mắt lạnh như nước đá:
"Con có biết vì sao mẹ lại ghét con không?"
Lưu Đại Cường thút thít:
"Con biết mà… mẹ không thích cha, cũng không thích con, mẹ chưa bao giờ cười với con cả..."
Câu nói đó như một nhát d.a.o xé toang bức màn bí mật trong đầu Lê Tri.
Hóa ra người phụ nữ đã sinh ra Lưu Đại Cường – vợ của trưởng thôn – cũng có thể từng là một cô gái bị bán vào thôn, như Chu Huyên.
Chỉ khác ở chỗ, bà ấy chưa bao giờ chấp nhận số phận, chưa từng thỏa hiệp. Trong mắt bà, đứa con trai kia chẳng phải m.á.u mủ, mà là kết quả của một sự ép buộc kéo dài và đầy ám ảnh.
Lê Tri chậm rãi đến gần, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào gương mặt đau đớn của Lưu Đại Cường:
"Vậy tại sao các người lại tiếp tục đi mua vợ? Tại sao lại làm với Chu Huyên y hệt như đã từng làm với mẹ của mình?"
Lưu Đại Cường hoảng hốt, ôm chặt lấy chân cô, nghẹn ngào:
"Con không có làm gì hết! Con đối xử với Huyên Huyên rất tốt mà! Con chưa bao giờ đánh cô ấy, cũng không bỏ đói cô ấy..."
Hắn lặp đi lặp lại như thể những điều đó là minh chứng cho sự tử tế của bản thân. Nhưng với Lê Tri, từng lời nói như nhấn sâu thêm vào sự dơ bẩn trong tâm trí hắn.
Có lẽ, những điều hắn nói cũng từng là điều hắn cố gắng chứng minh với người mẹ đã lạnh lùng rời bỏ mình – rằng hắn không phải là cha hắn, rằng hắn khác, hắn xứng đáng được yêu.
Nhưng tiếc thay, sự dịu dàng của hắn là một kiểu xiềng xích khác, được bao bọc bởi ảo tưởng sở hữu và lệ thuộc.
Căn nhà trưởng thôn chẳng còn dấu vết nào cho thấy một người phụ nữ từng sống ở đây. Bà ấy đã chết, có lẽ từ rất lâu, để lại một đứa con trai luôn ám ảnh bởi ký ức về một người mẹ chưa từng công nhận mình.
Lê Tri không muốn phí thời gian cho những xúc cảm méo mó nữa, cô chuyển giọng, gằn từng chữ:
"Tại sao con lại g.i.ế.c người trong thôn Lưu Gia?"
Lưu Đại Cường run lên bần bật như vừa tỉnh cơn mộng. Hắn né tránh ánh mắt của cô, rồi cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi:
"…Là con giết."
"Đêm đó, tại sao con lại ra tay? Lý do gì khiến con đột nhiên lao ra khỏi nhà g.i.ế.c họ?"
Hắn bắt đầu vừa khóc vừa kể, giọng thì thào như đang thú nhận một tội lỗi không thể tha thứ:
"Hôm đó, cha nhốt con trên lầu hai... Con nhớ Huyên Huyên lắm. Nửa đêm tỉnh dậy đi tiểu, lúc về thì con thấy cô ấy đứng dưới chân cầu thang gọi con..."
"Huyên Huyên mặc váy đỏ, khóc mãi, khóc không ngừng... Con nhảy từ lầu hai xuống, đuổi theo cô ấy."
"Huyên Huyên chạy vào nhà Lưu Đại Quân... Con phải cứu cô ấy ra... Nhưng bọn họ chặn con lại! Bọn họ bắt nạt Huyên Huyên, ép cô ấy khóc... Con tức quá nên... g.i.ế.c hết... Ai cũng không được cướp Huyên Huyên khỏi con!"
Đôi mắt Lê Tri tối sầm, ánh sáng lóe lên trong đầu như một mảnh ghép cuối cùng vừa được đặt đúng chỗ.
Cô gặng hỏi tiếp:
"Vậy sau đó? Con g.i.ế.c xong thì sao?"
"Cha nhốt con lại... ông dùng dây xích khóa con trong phòng..." – giọng Lưu Đại Cường nhỏ dần, giống như đang bị dìm xuống biển sâu của ký ức.
Lê Tri gật nhẹ, chuỗi logic trong đầu cô càng lúc càng rõ ràng. Nhưng cô vẫn cần xác nhận:
"Vậy còn Lưu Đại Phú? Có phải cũng vì con thấy Huyên Huyên chạy vào nhà ông ta không?"
"Không phải con! Không phải con mà mẹ!" – Lưu Đại Cường bỗng quỳ sụp xuống, ánh mắt hoảng loạn: "Con không g.i.ế.c Lưu Đại Phú! Con thề!"
Lê Tri ngưng lại một chút, rồi dịu giọng:
"Vậy còn Lưu Quý Nhân và gia đình Lưu Kiến Quốc? Cũng không phải con?"
"Không phải! Không phải thật mà mẹ! Mẹ phải tin con!" – hắn ta vừa lắc đầu, vừa giơ tay như van xin, nước mắt lại chảy thành dòng.
Nhưng đúng lúc đó, khuôn mặt Lưu Đại Cường bỗng chốc trở nên mơ hồ. Ba phút đã trôi qua. Tác dụng của Vòng Tay Mê Hoặc kết thúc.
Hắn đứng khựng, ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt với ánh mắt đầy nghi hoặc:
"Cô là ai...?"
Không còn thời gian, Lê Tri xoay người, lao nhanh về phía căn hầm. Lối đi vẫn còn những lá bùa dán dọc hai bên, chặn lối cho bất kỳ linh hồn nào muốn vượt qua.
Bên ngoài, tiếng gào thét của Lưu Đại Cường vang vọng khắp căn nhà: giận dữ, tuyệt vọng, điên loạn.
Nhưng hắn không thể vượt qua lối đi đó, không thể chạm vào cô.
Lê Tri chui vào căn hầm nơi từng giam giữ cha mẹ của Lưu Hữu Tài – cũng là nơi cô sẽ trốn qua đêm nay.