Ngay khoảnh khắc cô thoát livestream, hệ thống vang lên:
“Người chơi đã kết thúc phát sóng, tiến hành cưỡng chế đăng xuất.
Chúc mừng người chơi hoàn thành phó bản 'Bóng Ma Nơi Thôn Hoang'. Sắp bước vào giai đoạn tính điểm nhân khí.
Mộng Vân Thường
Cảm ơn vì đã đồng hành. Tạm biệt.”
Lê Tri muốn nói thêm một vài lời, muốn kể cho những người ngoài phó bản biết sự thật sau tấm màn. Nhưng thời gian không đợi cô. Hệ thống đã đưa cô ra ngoài.
Điểm nhân khí cuối cùng… xem ra phải bỏ qua rồi.
Lê Tri nhắm mắt, chuẩn bị tinh thần cho quá trình truyền tống trở về khu vực an toàn. Theo lẽ thường, hệ thống sẽ đưa cô thoát khỏi phó bản ngay lập tức. Nhưng lần này, ánh sáng trắng chỉ lóe lên một thoáng, rồi mọi thứ im bặt. Khi mở mắt ra lần nữa, cô bàng hoàng phát hiện bản thân không còn đứng trong thân thể mình, mà đang quan sát thế giới từ góc nhìn của một kẻ thứ ba — lơ lửng giữa không trung, như một hồn ma không thể can dự vào hiện thực.
Giọng hệ thống lạnh lùng vang lên bên tai cô:
"Chúc mừng Lê Tri là người đầu tiên hoàn thành phó bản này. Cốt truyện ẩn hiện tại đã được mở khóa. Bạn có muốn xem không?"
Hóa ra phần thưởng khi hoàn thành phó bản cá nhân đầu tiên không chỉ là an toàn thoát ra — mà còn có thể truy cập vào phần cốt truyện bị che giấu. Một phần sự thật chưa từng được kể.
Lê Tri không chút do dự mà chọn "Có".
Màn đêm bắt đầu buông xuống, ánh hoàng hôn nhuộm vàng những mái ngói rêu phong và con đường đất đỏ của thôn Lưu Gia. Mọi thứ bình yên đến kỳ lạ, gió nhẹ đưa theo mùi khói bếp và tiếng chó sủa xa xa, như thể đây chỉ là một ngôi làng cổ lặng lẽ, không hề có điều gì bất thường.
Nhưng ngay khoảnh khắc yên tĩnh ấy, tiếng hét chói tai đột ngột xé tan bầu không khí. Tiếng khóc gào thê lương, đầy phẫn uất vang lên từ đầu làng. Một chiếc xe van cũ kỹ, thân xe tróc sơn lởm chởm, rẽ qua con đường đất nhỏ và dừng lại trước nhà Lưu Hữu Tài.
Cánh cửa xe bị mở toang. Một cô gái trẻ bị lôi xuống — dáng người mảnh khảnh, gương mặt xinh xắn dù phờ phạc. Tay cô bị trói ngoặt ra sau bằng dây thừng thô ráp. Cô vùng vẫy tuyệt vọng, miệng khản đặc kêu khóc, nhưng chẳng ai trong làng thèm bận tâm.
Lê Tri c.h.ế.t sững khi nhận ra người ấy — là Chu Huyên.
Gia đình Lưu Hữu Tài đứng sẵn trước cửa, nét mặt mỗi người mang một biểu cảm khác nhau, đều khiến người ta lạnh sống lưng. Mẹ Lưu cau mày nhìn Chu Huyên như thể nhìn một món hàng lỗi:
"Lại một đứa bướng bỉnh nữa."
Lưu Hữu Tài thì ngược lại, hai mắt hắn sáng rỡ như dã thú vừa vớ được con mồi ngon. Hắn không rời mắt khỏi Chu Huyên lấy một khắc:
"Mẹ, cô này xinh quá đi! Con muốn cưới cô ấy!"
Mẹ Lưu liếc hắn một cái, giọng lạnh nhạt như tạt nước đá:
"Xinh thì được gì? Nhìn tay chân nó xem. Một việc nặng cũng không làm nổi. Chưa chắc đẻ được con trai!"
"Nhưng mà..." Lưu Hữu Tài nhăn mặt phản bác, "Con đâu cần vợ để làm việc nhà! Trong nhà có Tiểu Yến rồi. Con chỉ cần vợ đẹp thôi, để cưng chiều mỗi ngày là đủ."
Mẹ Lưu không đáp, chỉ hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt bà ta liếc về phía Chu Huyên càng lúc càng thêm ghét bỏ.
Không ai quan tâm đến việc cô gái kia đang không ngừng van xin. Chu Huyên bị lôi xềnh xệch vào sân nhà như một con vật. Mẹ Lưu đi trước, quay đầu lại nói dửng dưng:
"Nhốt nó vào chuồng heo mấy ngày rồi tính sau!"
Chu Huyên bị đẩy ngã dúi dụi vào một căn chuồng heo mục nát, tối tăm và hôi hám đến mức người bình thường chỉ bước vào đã muốn ói. Cửa gỗ bị sập lại sau lưng, khóa chặt.
Từ khe gỗ hẹp, cô nhìn thấy mẹ Lưu đang dúi tiền vào tay một người phụ nữ lạ — chính là kẻ buôn người đã bắt cóc cô.
Người phụ nữ nhếch môi cười, giọng khàn đặc:
"Nhớ canh chừng kỹ đấy. Dạo này công an bắt gắt lắm, trên đường tới đây có đứa trốn thoát rồi. Để con này chạy nữa là con trai bà chẳng bao giờ lấy được vợ đâu."
Mẹ Lưu lạnh lùng đáp:
"Nó đã vào Thôn Lưu Gia thì đừng mong thoát."
Chu Huyên quỵ xuống giữa vũng bùn trong chuồng, khuôn mặt lấm lem, đôi mắt dại đi vì hoảng loạn và sợ hãi. Cô không còn khóc nổi nữa, chỉ còn tiếng nức nghẹn bật ra như một con thú sắp chết. Đầu tựa vào cánh cửa gỗ thô ráp, ánh mắt vẫn không rời khe hở — như mong đợi ai đó sẽ đến cứu mình.
Chiếc xe van còn chưa kịp quay đầu rời khỏi thôn thì đã bị trưởng thôn và Lưu Thúy Mai chặn lại. Bà ta giận dữ, nắm chặt cổ tay người phụ nữ chuyên buôn người, ánh mắt sòng sọc như muốn lột da cô ta tại chỗ:
"Chuyện gì đây? Chẳng phải nói sẽ có hai sinh viên đại học sao? Chúng tôi đã đưa tiền đặt cọc đầy đủ rồi, giờ lại bảo không có là sao? Chị có biết chúng tôi đã chi hết cả đống tiền để chuẩn bị cho đám cưới này rồi không? Cháu trai lớn của tôi còn đang ngồi đợi vợ về đấy!"
Người phụ nữ buôn người lạnh lùng đếm lại xấp tiền, rồi trả lại phần đã nhận:
"Không còn cách nào đâu. Bên ngoài đang truy quét rất gắt. Cô gái kia đã tìm cơ hội kêu cứu, phía sau còn có cả xe cảnh sát bám theo. Bọn tôi không thể liều lĩnh hơn nữa."
Lưu Thúy Mai mặt mày cau có, vẫn không chịu nhượng bộ:
"Thế đám cưới của cháu tôi thì tính sao? Bao giờ chị mới đưa người đến tiếp?"
Người phụ nữ buông một câu khô khốc:
"Năm nay chắc không được. Gió đã đổi chiều rồi, bọn tôi cũng phải tránh đi một thời gian."
Hai bên không ai chịu nhường ai, lời qua tiếng lại không ngừng. Trong lúc đó, Lưu Đại Cường đứng gần cổng nhà, liếc mắt nhìn quanh. Cậu ta tình cờ bắt gặp cảnh Lưu Hữu Tài đang dìu Chu Huyên ra khỏi cái chuồng heo hôi hám. Từ trong nhà, mẹ Lưu thấy vậy thì điên tiết, cầm chổi chạy ra mắng lớn:
"Sao lại thả nó ra hả? Phải nhốt vài ngày cho nó nhớ đời! Đã bước chân vào thôn Lưu Gia thì phải chấp nhận số phận, ngoan ngoãn làm vợ mày thì mới có thể sống cho tử tế!"