Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 446

Cái thôn kia tan biến như khói mù ngay trước mắt. Một luồng choáng váng quen thuộc ập đến, kéo theo Lê Tri rơi thẳng vào khoảng không vô định. Khi mở mắt ra, cô đã được truyền trở lại phòng an toàn.

Nhưng khác với những lần trước, lần này trong căn phòng yên tĩnh ấy chỉ có một mình cô.

Tiếng nói đều đều của hệ thống vang lên từ loa ẩn trong trần nhà:

"Chúc mừng người chơi đầu tiên vượt qua phó bản. Hãy nghỉ ngơi trong phòng an toàn, chờ những người chơi khác hoàn thành để tiến hành tính điểm nhân khí."

Trên chiếc bàn trà đặt ở giữa phòng, vài đĩa điểm tâm cùng trái cây được bày biện tinh tế, sạch sẽ và hoàn hảo đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu chúng có thật hay không. Lê Tri không quá đói, nhưng vẫn ăn qua loa vài miếng để giữ tỉnh táo. Sau đó, cô dựa lưng vào sofa, nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể đã mỏi mệt sau những ngày dài bị đeo bám bởi bóng tối và cái c.h.ế.t rình rập trong ngôi làng ma kia.

Không rõ đã ngủ bao lâu. Trong mơ, cô cảm nhận được một ánh nhìn sắc lẹm đang dán chặt vào mình, lạnh lẽo như một con d.a.o mỏng kề sát cổ.

Lê Tri mở mắt.

Ngồi đối diện cô là một người đàn ông trẻ tuổi, thân hình cao lớn, khí chất sắc bén. Hắn khoác chiếc áo đen, nơi xương mày có một vết sẹo nhỏ nhưng gồ lên rõ ràng, đôi mắt hẹp dài ánh lên tia lãnh đạm mang chút tàn nhẫn quen thuộc.

Cô nhận ra hắn.

Hầu Thiệu.

Người đứng thứ năm trên bảng xếp hạng nhân khí tổng, thủ lĩnh của tổ chức Thiên Vấn – một trong những nhân vật m.á.u mặt nhất trong trò chơi này.

Ngay từ khi vào phó bản, Lê Tri đã đoán những người chơi lần này không đơn giản, hầu hết đều là cao thủ từ top trên. Việc hệ thống phân chia họ vào các phó bản đơn lẻ không làm giảm bớt áp lực, mà ngược lại, càng khiến trận chiến ngầm giữa họ thêm kịch tính.

Cô không ngạc nhiên khi thấy Hầu Thiệu có mặt ở đây. Điều khiến cô bất ngờ là cô đến trước hắn.

Lê Tri từ tốn ngồi dậy, chỉnh lại mái tóc rối, gật đầu chào hắn:

"Xin chào."

Hầu Thiệu không đáp lời ngay. Hắn nhìn cô chằm chằm vài giây, sau đó mới nở một nụ cười mang chút trêu chọc:

"Lê Tri, nghe danh cô đã lâu."

Ngữ khí nhẹ tênh, nhưng ẩn giấu dưới lớp vỏ ấy là sự khó chịu âm ỉ đang rục rịch bùng nổ.

Hắn vốn cho rằng mình sẽ là người đầu tiên vượt qua phó bản. Với danh tiếng và kỹ năng của bản thân, từ lâu Hầu Thiệu đã không còn coi ai là đối thủ. Vậy mà vừa bước vào phòng an toàn, hắn lại thấy cô gái này đang… ngủ. Một cách bình thản đến mức chọc tức người khác.

Hắn không rõ Lê Tri đã trải qua phó bản kiểu gì, nhưng việc cô đến trước khiến lòng kiêu ngạo trong hắn bị xé một vết.

Lê Tri chỉ đứng thứ mười trên bảng xếp hạng. Hắn công nhận cô có năng lực, nhưng cũng chỉ ở mức "có tiềm năng". So với Thư Tinh Lan – nữ thần đồng đội cùng tổ chức, Lê Tri thua xa. Vậy mà bây giờ, cô lại đánh bại hắn?

Hắn cười lạnh trong lòng.

Chắc hẳn cô ta dùng đạo cụ, chơi chiêu mạo hiểm, lấy nhân khí từ mấy trò gây sốc.

Dù vậy, Hầu Thiệu không thể phủ nhận một điều: chỉ cần hơn hắn một phút để đến đây trước, điều đó cũng có nghĩa là... cô thắng.

Không biểu lộ cảm xúc, hắn bóc một quả quýt trên đĩa trái cây, chậm rãi ăn như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Lê Tri không để tâm đến ánh mắt nặng nề của hắn, lại tựa đầu vào sofa nghỉ ngơi. Trong căn phòng yên tĩnh ấy, chỉ còn tiếng nhai quả quýt và hơi thở đều đều của cô.

Thời gian trôi, từng người chơi khác lần lượt xuất hiện trong phòng an toàn. Mỗi cái tên xuất hiện đều là nhân vật m.á.u mặt. Bước chân họ vang lên gấp gáp, ánh mắt đảo quanh thăm dò, sau đó dừng lại khi nhìn thấy hai người đã có mặt trước – đặc biệt là Hầu Thiệu.

Tất cả đều mặc định rằng Hầu Thiệu là người về đầu.

Không ai hỏi, không ai xác nhận. Danh tiếng của hắn đủ để ép mọi nghi ngờ im lặng.

Hầu Thiệu cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ, dè chừng, sùng bái đang hướng về phía mình. Nhưng thay vì thấy dễ chịu, lòng hắn chỉ thêm trầm xuống.

Hắn ném vỏ quýt lên bàn, ánh mắt âm u.

Tổng cộng có sáu người chơi sống sót trở lại. Không ai biết ai là người đã bị loại, nhưng với trình độ của nhóm này, kẻ thua cuộc cũng phải là một kẻ từng được gọi là "bất bại".

Mộng Vân Thường

Ngay lúc ấy, trên bức tường trắng phía sau họ, hệ thống bắt đầu công bố kết quả:

—— Cuộc bỏ phiếu đã kết thúc, kết quả nhân khí như sau:

—— Hạng nhất: Lê Tri. Tổng cộng nhận được 41.612.014 điểm nhân khí.

—— Hạng nhì: Hầu Thiệu. Tổng cộng nhận được 41.612.004 điểm nhân khí.

—— Hạng ba: Đằng Tư Nhân – 10.403.921 điểm.

—— Hạng tư: Triệu Xung – 10.136.396 điểm.

—— Hạng năm: Đào Lệ Hùng – 8.018.945 điểm.

—— Hạng sáu: Vệ Sơ Dĩnh – 6.591.373 điểm.

Căn phòng đột nhiên im phăng phắc.

Mọi ánh mắt đồng loạt quay sang Lê Tri – người tưởng như không có gì đặc biệt – và rồi chuyển dần sang Hầu Thiệu.

Mười điểm.

Hắn chỉ thua cô mười điểm.

Chỉ mười người bấm "thích" nhiều hơn, mà ngôi vương phó bản đã bị lấy mất.

Hầu Thiệu đứng bật dậy, sắc mặt tối sầm như bị ai giáng thẳng một bạt tai. Hắn trừng mắt nhìn màn hình, rồi lại nhìn cô gái đang bình thản như thể chuyện vừa xảy ra chẳng hề liên quan tới mình.

Trong khi đó, những người khác chỉ biết đứng ngẩn ra. Với hơn sáu triệu điểm, họ từng nghĩ mình ít nhất phải lọt top ba. Nhưng trong phó bản này, họ chỉ là cái bóng của những người mạnh hơn.

Họ nhận ra một điều tàn khốc:

Ở thế giới này, chỉ có đứng trên đỉnh, còn lại đều là kẻ bị chôn vùi.

Bình Luận (0)
Comment