Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 451

"Ồ?" – Ông khẽ hắng giọng, tỏ ra vừa bất ngờ vừa chăm chú.

Lê Tri nói chậm rãi nhưng rõ ràng, ánh mắt như nhìn xuyên qua lớp sương mù dày đặc của thế giới này: "Trước đây cháu từng trao đổi với chị Mạn Ngữ, rằng 'điểm nhân khí' thật ra tương đương với một loại tín ngưỡng. Hệ thống mà chúng ta đang đối mặt không đơn giản chỉ là một công cụ, mà là một sinh thể cao hơn, đang tìm cách chiếm đoạt tín ngưỡng của thế giới này để nuôi sống chính nó. Chú vẫn còn nhớ chứ?"

Phương Dương Hưng đáp gọn, nhưng đầy trọng lượng: "Nhớ rất rõ. Từ sau khi cháu trình bày, chúng tôi đã cử đội ngũ nghiên cứu tập trung vào hướng đi đó. Và đến giờ có thể xác nhận rằng, đúng là hệ thống xâm nhập vào thế giới này thông qua việc thu gom tín ngưỡng. Chỉ có điều... cách nó thực hiện thì vẫn là một ẩn số."

"Cháu nghĩ," – Lê Tri tiếp tục, giọng cô mang theo sự chắc chắn lạnh lùng – "các đạo cụ mà người chơi nhận được không đến từ hệ thống. Chúng được sinh ra từ chính điểm nhân khí của họ. Hệ thống chỉ là trung gian chuyển hóa, biến thứ vô hình thành vật chất hữu hình."

Mộng Vân Thường

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi giọng nói của Phương Dương Hưng vang lên, lần này trầm thấp và nặng nề hơn: "Ý cháu là... đạo cụ chính là hiện thân vật chất của tín ngưỡng?"

"Vâng," – Lê Tri không do dự – "Người chơi có điểm nhân khí càng cao thì được nhận đạo cụ càng mạnh, thậm chí còn có thể chọn thời điểm bước vào phó bản. Đó không phải là phần thưởng từ hệ thống, mà là sự trao đổi công bằng giữa tín ngưỡng và vật chất. Tất cả là từ họ mà ra."

Một tràng cười nhẹ vang lên từ phía ông cục trưởng: "Nếu vậy thì, hệ thống này chẳng khác gì một kẻ buôn bán. Nó tạo ra một ảo tưởng rằng mình là thần, rồi bắt mọi người cúng tế cho nó."

Không sai. Cả thế giới đang ngộ nhận. Mọi người tin rằng hệ thống là đấng toàn năng ban phát phước lành, nhưng thực ra nó chỉ là tên chủ sàn, ăn phần trăm, bóc lột tín ngưỡng để nuôi thân.

Thậm chí, Lê Tri còn nghi ngờ, trong quá trình chuyển đổi, hệ thống còn bòn rút một phần tín ngưỡng để giữ lại cho riêng mình. Nó như một kẻ gian thương biết cách lách luật.

"Cháu phát hiện ra," – Lê Tri chậm rãi nói tiếp – "hệ thống này không phải không có điểm yếu. Khi cháu yêu cầu nó trả lại ký ức cho Lý Kiến Hề, nó từ chối nhưng không phải vì không thể, mà vì có những quy tắc nằm ngoài quyền hạn của nó. Có một tầng luật lệ cao hơn mà nó buộc phải tuân theo."

Nếu như nó toàn năng, lẽ ra có thể dễ dàng chiếm lĩnh thế giới này, chứ không cần phải bày ra mấy cái trò chơi m.á.u lạnh và ghê tởm ấy.

Thế giới này, mỗi nơi một khác. Có nơi còn đang sống trong thời đại cày ruộng, có nơi đã bước vào kỷ nguyên thông minh. Nếu chiều không gian cao cấp có thể dễ dàng can thiệp vào không gian thấp hơn, thì ba nghìn thế giới sẽ trở thành mớ hỗn loạn.

Vì vậy, 'Quỷ Quái' – cái hệ thống ma quỷ này – chỉ có thể thu thập tín ngưỡng thông qua quy tắc đã được định sẵn. Và phương thức của nó là biến toàn thế giới thành một chuỗi phó bản m.á.u lạnh, đẩy con người vào cảnh địa ngục để họ buộc phải tin vào nó.

Lê Tri lạnh lùng kết luận: "Nếu đạo cụ là tín ngưỡng, vậy có thể chuyển ngược lại thành tín ngưỡng không?"

Câu hỏi này khiến Phương Dương Hưng gần như nín thở. Ông hiểu ngay ý của cô: "Nếu giả thuyết của cháu là thật, vậy việc thu thập tất cả đạo cụ trên thế giới có thể giúp chúng ta tích trữ một nguồn lực tín ngưỡng khổng lồ – một dạng sức mạnh mà hệ thống không thể chiếm đoạt."

Lê Tri gật đầu: "Nguồn lực ấy tách biệt với điểm nhân khí của người chơi, có thể trở thành vũ khí duy nhất đủ sức đối đầu với hệ thống."

Đây là một tia sáng le lói giữa màn đêm dày đặc. Nhưng ánh sáng ấy quá yếu ớt, còn con đường phía trước lại đầy rẫy m.á.u và xác.

Phương Dương Hưng thở dài: "Thu thập lượng lớn đạo cụ... không dễ. Với người chơi, đạo cụ chính là tính mạng. Không ai sẵn sàng từ bỏ nó. Mà đây chỉ là giả thuyết, nếu thất bại thì tổn thất sẽ không thể cứu vãn."

Lê Tri hiểu rất rõ. Cô không phải thần. Cô chỉ là một người bình thường, thậm chí còn không được chính phủ chính thức thừa nhận. Nhưng dù thế, cô vẫn phải làm.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lê Tri ngồi yên trên xích đu thêm một lúc lâu. Trời ngày càng lạnh, sương mù đặc quánh như một lớp da xác c.h.ế.t phủ kín mọi thứ. Xung quanh vẫn yên tĩnh đến kỳ lạ – một sự yên tĩnh trước giông bão.

Cô biết, đám người kia – những kẻ sống trong khu vực không an toàn – chỉ đang chờ cơ hội. Pháp luật không còn đủ để ràng buộc. Giới hạn đạo đức đang dần mục nát, giống như những cánh cửa đã lâu không tra dầu, sẵn sàng bung ra bất kỳ lúc nào.

Câu nói của Diêu Minh Phong rằng nơi này sẽ sụp đổ trong vòng một năm... nghe ra thật sự quá lạc quan.

Dù vậy, biệt thự mà cô và nhóm Trì Y đang ở đã được gia cố, cả bằng vật lý lẫn đạo cụ. Mai rùa chôn sâu dưới móng, các đạo cụ bảo vệ của Trì Y và Liên Thanh Lâm cũng đủ để biến nơi đây thành một pháo đài nhỏ giữa vùng đất hoang tàn.

Còn bản thân Lê Tri – chỉ cần cô ngồi đó – cũng đã là một lời cảnh cáo rành rành. Trong mắt những kẻ kia, cô không phải con người, mà là thần thánh với móng vuốt sẵn sàng cào xé.

Giống như một con sư tử cái giữ lãnh thổ, cô ngồi yên trên xích đu, ánh mắt không rời khỏi con đường ngoài vườn. Mãi đến khi không thể chịu nổi cái lạnh đang ngấm dần qua lớp áo, cô mới quay vào nhà.

Vừa vào đến cửa, đã thấy Trì Y từ trên lầu lao xuống, mặt tái nhợt nhưng ánh mắt sáng rực: "Mình cảm nhận được rồi. Phó bản sắp mở. Còn đúng năm tiếng nữa!"

Tin này như mồi lửa ném vào thùng thuốc súng. Mọi người lập tức bỏ dở hết công việc đang làm, nhanh chóng tụ lại ở phòng khách.

Lê Tri nhìn Trì Y, giọng không nhanh không chậm: "Cậu muốn mình vào cùng không?"

Bình Luận (0)
Comment