Yến Phi Thư gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, giọng nói mang theo vẻ trào phúng đầy ẩn ý:
"Chẳng lẽ cô nghĩ tôi là loại người qua cầu rút ván? Cô đã giúp tôi g.i.ế.c Hầu Thiệu — tức là từ giờ cô đã chính thức đứng cùng phe với Khổng Tước. Đã là đồng minh, tôi sao có thể bỏ rơi cô vào lúc này được?"
Liên Thanh Lâm nghe vậy liền kêu lên phản đối, như thể bị đạp trúng đuôi:
"Ê, ê, ê, anh chú ý cách dùng từ của mình đi! Cái gì mà chị Tri g.i.ế.c Hầu Thiệu? Chị Tri của tụi này chưa từng g.i.ế.c ai hết đó nha!"
Âu Văn Đống thì cúi đầu thì thầm như đang tự lẩm bẩm:
"Không phải tôi g.i.ế.c Bá Nhân… nhưng Bá Nhân lại bởi vì tôi mà chết…"
Một câu nói nặng trĩu, mang theo ám chỉ sâu xa, rút từ Kinh Thư cổ xưa, khiến không khí thoáng chùng xuống.
Ngay lập tức, Du Kinh Mộng vung tay cốc mạnh lên đầu Âu Văn Đống, khiến anh ta giật nảy người:
"Anh có biết dùng điển cố không đấy! Liên quan cái mẹ gì tới Tri đại lão chứ? Rõ ràng là tên Hầu Thiệu đó ngu ngốc, tự rước họa vào thân! Thiên Vấn mới là đám quá đáng! Tôi ủng hộ Tri đại lão và Yến đại lão bắt tay nhau đập nát tụi nó!"
Yến Phi Thư nghe thế thì nhìn Du Kinh Mộng với ánh mắt đầy tán thưởng, khóe môi cong lên một nụ cười đầy tàn nhẫn:
"Phải đấy! Dù Hầu Thiệu c.h.ế.t vì ai, thì cái tội vẫn đang đổ lên đầu chúng ta. Đã vậy thì không cần nhiều lời, đánh là xong!"
Dứt lời, anh ta lấy từ trong áo ra một chiếc thẻ tổ đội, đặt xuống bàn rồi đẩy về phía Lê Tri:
"Thẻ này đã liên kết với người của bên tôi rồi, còn hai chỗ trống, cô muốn mang ai đi thì tùy. Chiều mai chúng ta vào phó bản. Lần này, ông chủ là người họ Lục, chắc cô cũng từng nghe danh tiếng của hắn rồi."
Lê Tri nghe đến cái tên họ Lục, trong đầu liền hiện lên hình ảnh của một gương mặt quen thuộc — thường xuyên xuất hiện trong các bài viết nổi bật nhất trên diễn đàn.
Thiếu gia nhà họ Lục. Gia tộc này không chỉ giàu mà còn giàu đến mức không có giới hạn. Là con út trong đại gia đình, cậu ta không chỉ nổi tiếng vì tiền mà còn vì hàng loạt scandal tình ái với các nữ minh tinh. Thậm chí, có thời điểm danh tiếng còn vượt cả Lê Tri thời hoàng kim.
Sau khi suýt c.h.ế.t trong phó bản đầu đời, thiếu gia họ Lục liền chuyển sang con đường "người chơi hệ nạp tiền", không tiếc tiền thuê đội bảo vệ. Người ta đồn rằng mỗi lần vào phó bản, ít nhất phải có bốn cao thủ đi cùng thì mới đủ xứng danh cậu út nhà họ Lục.
Lê Tri cầm lấy thẻ, tay khẽ siết lại. Cô nhìn thẳng vào Yến Phi Thư, giọng trầm xuống đầy cảnh giác:
"Thiên Vấn đang muốn lấy mạng tôi để lập uy. Mà anh lại kéo theo một người nổi tiếng thế kia vào phó bản, chẳng phải càng khiến chúng ta dễ bị lộ sao? Có khi lại thành cái bia di động đấy."
Yến Phi Thư nhướn mày, ánh mắt sáng lên vẻ thách thức:
"Cô sợ à?"
Lê Tri không vội trả lời, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt:
"Anh biết tôi mà. Tôi không liều, tôi chỉ luôn cẩn trọng."
Yến Phi Thư khẽ gật đầu, giọng chắc nịch:
"Cứ yên tâm. Ngoài cô ra, Khổng Tước sẽ cử thêm bốn người nữa, tổng cộng năm người bảo vệ cho một cậu thiếu gia. Cô nghĩ từng đó còn chưa đủ chắc?"
Anh ta thoáng cau mày, thở dài một hơi như có điều phiền não:
"Chủ yếu là thời gian vào phó bản của cậu ta đang đến gần, hắn thúc tôi liên tục. Nếu không sắp xếp sớm, tôi sẽ mất một khách hàng lớn."
Nghe vậy, Lê Tri cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi nhận lấy thẻ:
"Được, tôi hiểu rồi."
Âu Văn Đống đứng cạnh nãy giờ nghe mà tức đến ngứa miệng, bèn bật thốt:
"Nói thì hăng lắm, mà anh không cùng vào phó bản với chị Tri sao?"
Yến Phi Thư liếc nhìn anh ta, giọng điệu như dạy đời:
"Nghe câu ‘đừng để tất cả trứng vào một giỏ’ chưa? Nếu phó bản lần này có biến, tôi không thể c.h.ế.t chung với chị Tri của anh trong đó được, hiểu chưa?"
Âu Văn Đống tròn mắt ngơ ngác:
"?"
Câu nói đó sao nghe cứ sai sai thế nào ấy…
Nhưng Yến Phi Thư đã quay sang Lê Tri, nở nụ cười toe toét như chưa từng thốt ra lời nào nhẫn tâm:
"Tất nhiên, tôi tin cô nhất định sẽ không gặp chuyện gì đâu, đúng không?"
Lê Tri đáp lại bằng một nụ cười mỏng lạnh như sương đêm:
"Đúng."
Yến Phi Thư lập tức giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt đầy phấn khích:
"Tôi thích sự tự tin đó của cô!"
Có vẻ như lần này, vì muốn nhanh chóng trở về để làm rối loạn thêm tình hình trong Thiên Vấn, Yến Phi Thư không ở lại lâu. Anh ta nói xong việc chính thì liền rời đi, không dây dưa thêm giây nào.
Sau đó, Lê Tri quay trở lại phòng, gọi điện cho Diêu Minh Phong để thông báo về kế hoạch vào phó bản ngày mai và mức độ nguy hiểm đi kèm. Cô dặn rõ: nếu phía chính phủ còn do dự thì tốt nhất đừng mạo hiểm gửi người mới vào.
Diêu Minh Phong bên kia đầu dây im lặng một lúc rồi đáp:
"Được, tôi biết rồi. Để tôi họp với bên trên, sáng mai sẽ cho cô câu trả lời."
Lê Tri nghe thế thì cũng đoán được phần nào — khả năng cao là họ sẽ không phái thêm người.
Dù sao, để đào tạo ra một người chơi chính phủ cũng đâu phải chuyện dễ. Mất đi một người, tổn thất không chỉ là nhân lực mà còn là bao nhiêu tài nguyên, thời gian, niềm tin.
Thế nhưng ngoài dự đoán của cô, sáng hôm sau, một chiếc xe quân đội màu xanh lá cây lại dừng ngay trước cửa biệt thự như mọi khi.
Mộng Vân Thường
Lê Tri đang ngồi ăn sáng, tay cầm chiếc quẩy chấm vào cháo nóng, bất giác hơi nhíu mày. Cô đứng dậy ra mở cửa — và rồi thoáng sững người.
Khi thấy rõ người vừa bước xuống xe, cô lập tức nở nụ cười, giọng lẫn chút ngạc nhiên và châm chọc:
"Anh hai? Sao lại là anh?"
Lê Phong mặt mày cau có, ánh mắt như muốn thiêu đốt cả không khí xung quanh:
"Nghe nói có kẻ muốn g.i.ế.c em gái anh để lập uy. Vậy thì anh sẽ vào phó bản, tận mắt xem thử tên đó là ai."