Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 482

Ngoài bờ sông chỉ còn lại hai người—Lê Tri và Lý Kiến Hề. Cô ngồi thụp xuống bên cạnh nấm mộ nhỏ mới đắp, không nói năng, cũng không khóc lóc. Không khí tĩnh lặng đến mức ngột ngạt, chỉ nghe thấy tiếng nước sông lặng lẽ vỗ bờ và tiếng côn trùng rỉ rả.

Lý Kiến Hề ngồi cạnh cô, cũng im lặng. Họ không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần ở bên nhau lúc này là đủ. Một lúc sau, Lê Tri khẽ lên tiếng, giọng cô gần như bị gió đêm cuốn trôi:

"A Hề, em rất khổ sở."

Lý Kiến Hề không nói gì, chỉ đưa tay ôm lấy cô. Anh cúi đầu, tựa cằm lên đỉnh đầu cô:

"Anh biết. Chúng ta sẽ đánh bại nó."

Anh không nói rõ "nó" là gì, nhưng cả hai đều hiểu. Là hệ thống, là phó bản, là thế giới vặn vẹo đang nuốt chửng sinh mạng họ từng ngày.

Khi ôm cô trong vòng tay, Lý Kiến Hề đột nhiên nhận ra, dù mất trí nhớ, nhưng bản năng vẫn khiến anh cảm nhận được lý do vì sao trước kia anh lại chọn đứng cùng phe với Lê Tri. Bởi vì nỗi đau của cô chính là sự phản chiếu của anh năm xưa—phẫn nộ, bất lực, tuyệt vọng đến mức chỉ muốn xé nát cái thế giới bị nguyền rủa này.

Lê Tri ngẩng đầu nhìn nấm mộ. Một cọng cỏ nhỏ run rẩy trong gió đêm. Cô vươn tay vuốt nhẹ qua nó, ngón tay lạnh lẽo dừng lại trong giây lát.

"Người của Thiên Vấn không còn che giấu nữa. Họ sẽ phải trả giá cho tất cả những gì đã làm."

Lý Kiến Hề nhìn vào mắt cô: "Em định làm gì?"

Lê Tri không trả lời ngay, chỉ nheo mắt lại như đang suy tính điều gì đó.

Khi hai người quay về phim trường, nơi đó đã hỗn loạn như một tổ kiến vỡ tổ. Không còn ai cố gắng giả vờ bình tĩnh nữa. Sau sự kiện tử vong trước đó, mọi người đều hiểu—nơi này thực sự có ma, thực sự nguy hiểm đến mức mất mạng là điều có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Không ai còn muốn ở lại. Họ lần lượt thu dọn hành lý, kéo nhau rời đi ngay trong đêm, không ai dám chờ trời sáng. Xe nổ máy rầm rầm, ánh đèn pha cắt ngang màn đêm, chiếu lên những khuôn mặt thất thần, hoảng loạn. Ngay cả trợ lý đạo diễn cũng bỏ đi, trước khi đi còn dặn lại một câu:

"Đi đi, vì một bộ phim mà mất mạng thì không đáng."

Đoàn phim vốn đã ít người, giờ còn chưa đầy một nửa. Cảnh tượng tiêu điều khiến Ninh Tuyết đang ngủ cũng bị đánh thức. Cô ta uể oải ngồi dậy, nhíu mày khó chịu. Giang Xán ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân vắng vẻ, khuôn mặt trầm tư không nói lời nào.

Đạo diễn gần như tuyệt vọng, nhìn thấy Lý Kiến Hề quay lại, liền vội vàng bước tới, giọng lắp bắp:

"Tổng giám đốc Lý…"

"Tiếp tục quay." Giọng Lý Kiến Hề lạnh như băng. "Có chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm."

Lời vừa dứt, những người chơi còn lại lập tức hưởng ứng.

"Đúng vậy! Tiếp tục quay! Họ đi thì cứ để họ đi, miễn là nữ chính còn ở đây là được!"

"Chúng ta vẫn có thể hoàn thành bộ phim!"

Đạo diễn hoa mắt chóng mặt, cảm giác cả thế giới như xoay tròn.

"Nhưng… đã có hai người c.h.ế.t rồi, làm sao có thể quay tiếp?"

Lê Tri đứng lên, nhẹ nhàng đỡ ông ta dậy.

"Hai người đã chết, nếu không quay tiếp bộ phim, chẳng phải cái c.h.ế.t của họ trở nên vô nghĩa sao? Ông muốn linh hồn họ lang thang vì một bộ phim dang dở à? Họ đã c.h.ế.t vì bộ phim này."

Đạo diễn sững sờ nhìn cô.

"Cảnh Lục Thải Vi c.h.ế.t có quay được không?"

"Quay được…" Giọng đạo diễn nghèn nghẹn.

Lê Tri tiếp lời, ánh mắt sâu thẳm như giếng cạn:

"Không phải ông từng nói muốn chân thực sao? Còn gì chân thực hơn cái c.h.ế.t thật chứ?"

Bàn tay đạo diễn run rẩy. Cuối cùng, ông ta cắn răng, như thể đưa ra quyết định quan trọng nhất đời mình.

"Tiếp tục quay!"

Tổng giám đốc Lý đã bảo đảm rồi. Có chuyện gì, anh ta sẽ lo.

Những người còn lại đều là người đã bỏ tiền đầu tư. Họ không muốn mất trắng. Cả đoàn tạm nghỉ quay trong đêm, trở về khu nhà xưởng. Mỗi người một phòng đơn, nhà vệ sinh ở cuối hành lang, ẩm thấp và tối om. Mùi hôi bốc lên từ đường ống cũ kỹ như càng khiến sự sợ hãi lan rộng.

Tất cả đều rút về phòng, khóa trái cửa, tắt đèn, im lặng đến ngột ngạt.

Người của Thiên Vấn ở hai phòng liền kề. Giải Chấn nhìn sang phòng Lê Tri và Lê Phong thấy đèn đã tắt, liền nói với Hoàng Cảnh Đồng:

"Tôi đi vệ sinh."

"Muốn tôi đi cùng không?" Hoàng Cảnh Đồng nằm trên giường hỏi, giọng uể oải nhưng không hề có ý định đứng dậy.

"Không cần." Giải Chấn lạnh lùng trả lời, rồi cầm theo một món đạo cụ, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.

Hành lang dài hun hút, ánh đèn nhạt nhòa không đủ soi rõ mọi góc tối. Giải Chấn đi nhanh đến nhà vệ sinh nam. Mùi hôi thối nồng nặc bốc lên khiến anh ta nhăn mặt, bịt mũi bước vào. Khi đang đứng xả nước, đột nhiên phía sau vang lên tiếng nước xối ào ào, rồi tiếng bước chân chậm rãi tiến gần.

Giải Chấn giật mình, bả vai khẽ run. Nhưng anh ta lập tức trấn tĩnh lại.

"Một nữ quỷ thôi mà. Không nhìn, không nghe, không tin—nó sẽ không làm gì được mình."

Anh ta tăng tốc cho xong việc, nhưng tiếng bước chân vẫn tiến lại gần.

Có ai đó vỗ nhẹ lên vai anh.

Anh không quay đầu.

Một tràng cười khe khẽ vang lên bên tai, quen thuộc đến mức khiến m.á.u trong người anh lạnh đi từng đợt. Một cái tên chợt hiện ra trong đầu, nhưng chưa kịp nói thành lời thì trước mắt anh—trên bức tường nứt nẻ bẩn thỉu—đột nhiên xuất hiện một chiếc gương.

Chiếc gương tròn, khung nhựa đỏ, giống hệt cái anh ta đã dùng để g.i.ế.c Lục Thải Vi.

Giải Chấn trân trối nhìn hình ảnh phản chiếu. Trong gương, anh ta thấy mình—và thấy Lục Thải Vi đang đứng ngay sau lưng, tay đặt trên vai anh, móng tay xanh xao bấm chặt vào da thịt.

Cô ta mỉm cười.

Mộng Vân Thường

Nụ cười đầy căm hận, lạnh như băng, như vừa từ địa ngục bò lên.

Bình Luận (0)
Comment