Dù trong tay chỉ là những món vũ khí bằng đồng tìm được trong mộ, cả Lê Tri và Tạ Khung vẫn cố gắng chiến đấu, nhưng rõ ràng, những thứ này không thể so bì với binh khí thực thụ. Lưỡi d.a.o cùn, cán cứng nặng nề, mỗi cú đánh đều tiêu hao nhiều sức lực mà hiệu quả lại rất hạn chế. Sức ép từ đôi quỷ phu thê ngày một lớn, khiến họ càng lúc càng khó xoay sở.
Trong lúc hỗn loạn, Lê Tri tranh thủ một khe hở, lăn người né sang phía sau lưng quỷ tân nương. Cô nghiến răng, dồn lực vào tay, giơ cao món vũ khí bằng đồng rồi nhắm ngay gáy của đối phương mà đ.â.m xuống. Theo bản năng, cô đoán đây là điểm yếu – nơi nguy hiểm nhất trên thân thể một người.
Thế nhưng, khi đầu mũi d.a.o chạm vào da thịt quỷ tân nương, một tiếng "keng" lạnh lẽo vang lên khiến cả người Lê Tri rung lên. Cô bị chấn động đến mức bàn tay tê rần, đau buốt đến tận cốt tủy, món vũ khí không trụ nổi mà rơi khỏi tay, lăn lóc trên nền đá lạnh ngắt. Quỷ tân nương không hề hấn gì – làn da của cô ta cứng như thép, hoàn toàn miễn nhiễm với lực tấn công.
Lê Tri lập tức nhận ra – chỉ có lửa mới có thể gây tổn thương cho bọn chúng.
Tuy nhiên, dường như sau cú đốt mặt đầy bất ngờ lúc trước, quỷ tân lang đã rút ra bài học. Khi Tạ Khung vừa định gỡ lấy đèn lửa treo tường để tiếp tục tấn công, thì từ trong chiếc quan tài đen kịt, những dây leo khổng lồ lại một lần nữa vươn ra như có tri giác. Chúng lao xuống mặt hồ, như những con rắn đang săn mồi, quật mạnh một lượt, dập tắt toàn bộ nguồn sáng trong căn phòng mộ.
Trong khoảnh khắc lửa vụt tắt, dưới làn nước đục bên dưới bệ đá, một thứ ánh sáng xanh nhạt kỳ dị đột nhiên tỏa ra, vừa đủ để nhìn thấy lờ mờ mọi thứ trong không gian. Nhưng thứ ánh sáng ấy lại khiến người ta cảm thấy như đang chìm trong một cơn ác mộng âm u, vô định.
Ngay lúc ấy, quỷ tân nương lao đến, tấn công Lê Tri với tốc độ như thiêu thân. Những móng tay đen nhọn như d.a.o găm rạch một đường dài trên tay cô, m.á.u chảy không ngừng. Cơn đau nhói nhắc nhở Lê Tri phải giữ tỉnh táo. Trong lúc gồng mình chịu đựng, ánh mắt cô bỗng nhiên khóa chặt vào những dây leo đang quấn quanh và nâng đỡ cơ thể của quỷ tân nương.
Một ý nghĩ lóe lên.
"Chặt đứt dây leo! Đó là nguồn nuôi dưỡng của bọn chúng!" – Lê Tri hét lớn.
Cô đã nhìn ra bản chất của cặp quỷ phu thê này. Những dây leo mọc ra từ quan tài chẳng khác nào hệ thống truyền dẫn m.á.u – nuôi sống, giữ gìn hình dáng nguyên vẹn của xác chết, thậm chí còn khiến chúng mạnh mẽ dị thường, như thể da thịt đã hóa đá.
Chỉ cần cắt đứt sự kết nối đó, chúng sẽ yếu đi – trở lại với bản chất thực sự: xác c.h.ế.t bị kéo dậy từ địa ngục.
Tạ Khung nhanh chóng hiểu ra, không nói một lời, liền chuyển hướng tấn công, nhằm thẳng vào những dây leo đằng sau quỷ tân lang. Mỗi cú c.h.é.m là một lần những dây leo giãy giụa, cố gắng phản kháng, nhưng so với thân thể của quỷ phu thê thì chúng dễ tổn thương hơn rất nhiều.
Quả nhiên, khi một phần dây leo bị c.h.é.m đứt, động tác của đôi quỷ phu thê bắt đầu chậm lại rõ rệt. Chúng bắt đầu lùi lại để che chắn cho dây leo, tỏ rõ sự lo sợ. Khả năng tấn công cũng yếu dần đi – lần đầu tiên trong suốt cuộc chiến, cán cân nghiêng về phía con người.
Thế nhưng đúng lúc đó, một tiếng hét thất thanh vang lên trong bóng tối: "Aaaa! Đừng mà!"
Là Trì Y!
Cô đang tìm cách thoát khỏi phòng mộ thì bị những dây leo còn sót lại tấn công. Chúng trườn bò khắp sàn đá, như hàng trăm con rắn sống, dồn dập siết lấy chân cô. Trì Y từng bị kéo vào quan tài một lần, ký ức về khoảnh khắc ấy chưa hề phai mờ. Cô hoảng loạn đến mức tay chân rụng rời, hơi thở gấp gáp, tiếng gào thét vang vọng khắp căn mộ u ám.
Lê Tri lập tức xoay người, định lao đến giúp đỡ, nhưng quỷ tân nương lại chắn ngay trước mặt, ngăn cô lại. Dù cô cố thế nào cũng không thể vượt qua.
"Y Y!" – Cô hét to, cổ họng khô khốc như bị lửa thiêu.
Trì Y bị thương chưa lành, không thể chống chọi nổi lâu. Sau một hồi bị truy đuổi như con mồi, sức lực của cô hoàn toàn cạn kiệt. Một sợi dây leo thít chặt lấy mắt cá chân, kéo lê cô trên sàn đá lạnh lẽo rồi nhấn mạnh vào trong quan tài. Trong tích tắc, cô biến mất khỏi tầm mắt – chỉ còn lại một khoảng trống tối tăm đáng sợ.
Lê Tri không còn để tâm đến móng vuốt quỷ dị của quỷ tân nương nữa. Cô bất chấp tất cả, xông thẳng về phía bệ đá. Cô vòng tay ra sau cổ quỷ tân nương, dùng toàn bộ sức lực của mình quật mạnh cơ thể cứng như thép ấy xuống đất.
Một tiếng "rắc" vang lên. Một sợi dây leo bị đứt.
Thân thể quỷ tân nương va vào tấm bệ đá, tạo nên một vết nứt sâu hoắm. Dường như cú đánh quá bất ngờ khiến cô ta choáng váng – cả thân thể co giật, mềm oặt như bùn, không thể chống đỡ.
Nhưng Lê Tri không để ý đến điều đó. Cô lao về phía quan tài.
Trong lòng cô tràn ngập lo sợ – nhưng bên trong quan tài phủ đầy dây leo, Trì Y không còn ở đó nữa.
"Không thể nào..." – Lê Tri cau mày, linh cảm có gì đó rất sai. Rồi đột nhiên, một ý nghĩ xẹt ngang tâm trí như tia chớp. Cô quay đầu hét lớn: "Tạ Khung!"
Mộng Vân Thường
Dứt lời, không do dự, cô nhảy vào trong quan tài.
Tạ Khung đang giao chiến với quỷ tân lang thì nghe thấy tiếng gọi. Khi quay đầu lại, anh chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng Lê Tri biến mất trong quan tài. Không một dấu vết, không một âm thanh – chỉ còn lại sự im lặng c.h.ế.t chóc.
Tạ Khung nghiến răng, nhanh chóng đẩy lùi quỷ tân lang rồi lùi về phía quan tài. Khi cơ thể chạm vào mép quan tài, anh nhìn xuống, thấy những dây leo vẫn quấn quýt như những sinh vật sống.
Nếu không vì Lê Tri và Trì Y đã nhảy vào, anh cũng chẳng dám bước xuống.
Không còn thời gian để lưỡng lự – Tạ Khung chống hai tay vào mép quan tài rồi nhảy xuống.
Ngay lập tức, những dây leo bên trong quấn chặt lấy thân thể anh, ép chặt từ mọi phía như muốn nghiền nát cơ thể. Nhưng khi anh tiếp tục lún sâu, đột nhiên chạm phải thứ gì đó bên dưới. Một tấm đá bật mở, thân thể anh bị hút vào khoảng không, rồi bắt đầu trượt xuống một đường dốc dài hun hút.
Con đường ấy như dẫn thẳng xuống tầng mười tám địa ngục, gió rít bên tai, dây leo giãy giụa rồi dần dần lỏng ra, tuột khỏi người anh do lực ma sát. Bóng tối vẫn bủa vây cho đến khi phía cuối đường hầm, một luồng sáng xanh lục chậm rãi hiện ra.
Tạ Khung tiếp đất an toàn, thở mạnh một hơi rồi ngẩng đầu nhìn lên.
“Anh ấy đến rồi!” – Tiếng Trì Y vang lên nhẹ nhõm.