Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 517

Dưới đáy hố, từng mảnh xương trắng hếu lơ lửng trong không trung dần kết nối lại với nhau như có một bàn tay vô hình điều khiển. Chỉ trong khoảnh khắc, một bộ xương khổng lồ hoàn chỉnh – ngoại trừ phần đầu – đã hiện hình.

Tiếng xương cọ vào nhau răng rắc vang lên lạnh sống lưng, từng khớp một khép lại trong âm thanh ghê rợn. Bộ xương khổng lồ đứng bật dậy từ đống xương dưới hố, đôi tay dài ngoằng giơ lên rồi xoay cuồng như kẻ mất phương hướng. Không có đầu, nó trông chẳng khác gì một sinh vật bị nguyền rủa, lang thang trong bóng tối không lối thoát.

Trì Y hoảng hốt bịt miệng, khẽ bật ra một tiếng thét nghẹn ngào.

Nếu khi nãy Tạ Khung thật sự dẫm lên hộp sọ, hoàn tất bộ xương đó, thì lúc này cả ba có lẽ đã bị nó truy sát không chừa đường sống.

Lê Tri nhìn cảnh tượng rùng rợn kia, trầm giọng: "Chúng ta đi thôi."

Cả ba cẩn trọng bước đi, chân nhẹ như mèo, tiến về phía lối vào ngôi mộ nằm khuất xa trong bóng tối. Bộ xương khổng lồ vẫn xoay tròn trong hố, những dây leo đen sì bị nó khuấy đảo phát ra tiếng xào xạc như hàng ngàn con rắn đang trườn bò. Chính những âm thanh hỗn loạn đó đã che giấu hoàn toàn tiếng bước chân của bọn họ. Khi cả ba đã biến mất sau lối vào mộ, sinh vật khổng lồ ấy vẫn điên cuồng xoay vòng, vô phương định vị mục tiêu.

Bước vào lối hầm đất, họ quay lại đội hình cũ quen thuộc – Lê Tri đi đầu, Trì Y ở giữa, Tạ Khung bọc hậu. Khác hẳn với những lối đi đá trong mộ cổ trước đó, đường hầm này hoàn toàn được đào trong lòng đất, không có vách đá kiên cố, chỉ là lớp bùn đất mềm lạnh, ẩm thấp và mốc meo. Trong quá trình bò, Lê Tri nhận ra rằng họ đang dần đi lên dốc, có vẻ là hướng ra khỏi lòng mộ.

Nửa tiếng sau, khi toàn thân lấm lem bùn đất, Lê Tri ngẩng đầu lên. Phía trước là một khe hở nhỏ, và qua khe đó, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, lơ lửng giữa trời đêm. Thứ ánh sáng nhợt nhạt này như kéo họ ra khỏi địa ngục sâu hun hút vừa trải qua.

Trì Y vui mừng bật khóc: "Chúng ta thoát rồi!"

Khi ba người lồm cồm bò ra khỏi lối hầm, nằm sõng soài trên mặt đất, hít lấy từng ngụm không khí trong lành, họ gần như muốn bật khóc vì hạnh phúc. Cơn gió đêm mát lạnh lướt qua làn da ướt đẫm mồ hôi, mùi cây cỏ và sương đêm thấm vào da thịt, xua tan đi cảm giác tù đọng nơi địa ngục dưới lòng đất.

Mộng Vân Thường

Họ đang đứng giữa một khu rừng rậm, cây cối um tùm, ánh trăng vằng vặc trên đầu nhưng vẫn không thể soi sáng hết bóng tối giữa các tán cây rậm rạp. Không gian yên tĩnh đến mức âm thanh gió thổi qua cành lá cũng trở nên rõ rệt. Trong khoảnh khắc đó, Lê Tri cảm thấy mọi đau đớn trên cơ thể dường như tan biến.

Cô nhìn xuống đôi vai, nơi từng bị quỷ tân nương đ.â.m xuyên, vết thương không còn rỉ m.á.u mà đã liền sẹo, làn da mới thậm chí đang tái sinh.

Rồi bất ngờ, một chuỗi hình ảnh lướt qua tâm trí cô – mờ nhòe và hỗn loạn. Trong đoạn ký ức ấy, có bốn người đang ngồi quanh chiếc bánh sinh nhật, khuôn mặt họ không rõ ràng, nhưng tiếng cười nói vang vọng như một phần quá khứ cô từng có. Thế nhưng... bốn người dần dần biến thành ba.

Lê Tri siết nhẹ tay, nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi lắc đầu.

Ngay lúc đó, giọng Tạ Khung vang lên phía sau: "Tôi... nhớ ra một vài điều."

Trì Y ngạc nhiên: "Tôi cũng vậy! Tôi là... là một ảnh hậu? Một nữ minh tinh nổi tiếng sao?"

Khán giả trong màn hình livestream bắt đầu xôn xao:

[Ủa ủa ủa, trò chơi này còn có chức năng khôi phục ký ức hả?]

[Lúc mất trí thì sống không bằng chết, giờ lấy lại ký ức rồi, chẳng lẽ còn đau khổ hơn?]

[Có chắc Y Y là ảnh hậu không? Hay mới chỉ được đề cử thôi chứ chưa đoạt giải?]

[Drama rồi drama rồi, tui ngửi thấy mùi m.á.u chó!]

Lê Tri chăm chú nhìn lối hầm đất mà họ vừa chui ra, nói khẽ: "Chúng ta chỉ mới lấy lại một phần ký ức. Đây không phải điểm kết thúc mà chỉ là một đoạn giữa. Nếu muốn nhớ lại tất cả, chúng ta phải tiếp tục."

Niềm vui sống sót chỉ vừa mới được nhóm lên đã lập tức bị sự thật tàn nhẫn dập tắt. Trì Y ngồi phịch xuống đất, gần như sắp bật khóc: "Còn tiếp tục nữa sao? Cái mộ vừa rồi đã đủ đáng sợ rồi! Lẽ nào phía trước còn kinh khủng hơn thế?"

Lê Tri không nói, chỉ đưa tay kéo Trì Y đứng dậy: "Cô cảm thấy cơ thể mình thế nào?"

Trì Y nhìn cô, rồi mới như sực tỉnh: "Tôi... tôi thấy mình khoẻ lạ thường! Cơ thể nhẹ bẫng như có thể đánh gục một con bò tót bằng tay không!"

Tạ Khung gật đầu: "Chắc chắn đây là phần thưởng sau khi vượt ải. Thể lực hồi phục hoàn toàn."

Nhưng Lê Tri lại khẽ cau mày. Cô cảm nhận rõ rằng không chỉ là sức lực – còn có một thứ gì đó đã thay đổi bên trong cô. Một cảm giác kỳ dị như thể có điều gì đó đang dần được đánh thức.

Dù vậy, bây giờ không phải lúc để nghiền ngẫm. Nếu thực sự đây là một trò chơi sinh tồn, mà mỗi cửa ải đều là một màn địa ngục, thì bọn họ chẳng còn thời gian để nghỉ ngơi.

"Chúng ta phải tiếp tục. Lấy lại ký ức, rồi tìm cách thoát khỏi nơi này."

Với thể lực đã được hồi phục, ba người không nghỉ ngơi mà lập tức lên đường. Trong khu rừng này, chỉ có một con đường mòn mờ mịt dẫn vào sâu bên trong. Họ nhặt lấy vài cành cây chắc chắn để phòng thân, rồi lần lượt tiến bước.

Lúc mới thoát khỏi mộ, khu rừng còn có vẻ an yên, thậm chí thơ mộng. Nhưng khi đi sâu hơn, gió trở nên lạnh buốt, luồn qua từng cành cây như tiếng thở dài của linh hồn lạc lối. Ánh trăng dần nhạt màu, trời đất bị bao phủ bởi một lớp sương trắng dày đặc khiến tầm nhìn ngày càng thu hẹp.

Họ đi được khoảng mười phút thì bất ngờ – một âm thanh vang lên từ trong màn sương.

Đinh linh...

Đinh linh...

Bình Luận (0)
Comment