Khi nghe Lê Tri nói rằng muốn rời khỏi nơi này thì phải bái Phật, ánh mắt Thôi Vĩnh Xuân liền lóe lên cảnh giác. "Bái Phật?" Anh ta nhìn về phía bức tượng bị bịt mắt, trầm ngâm vài giây, rồi chậm rãi lắc đầu. "Tượng kia nhìn là biết không phải Phật chính đạo, mảnh vải vàng đó, những ký hiệu kia... không phải thứ người bình thường nên nhìn."
Người thanh niên tên Đỗ Đào đứng bên cạnh lập tức phụ họa: "Không thể bái! Đây rõ ràng là tà Phật! Tôi không muốn c.h.ế.t không nhắm mắt đâu!"
Một cô gái trong nhóm mới tên Kiều Á nhìn sang các bức tượng Hộ Pháp rồi nhanh chóng đề nghị: "Vậy thì bái Hộ Pháp cũng được mà! Miễn là bái, có khi cũng sẽ được tính?"
"Đúng! Đừng bái cái tượng chính giữa kia, nó không ổn!" Đỗ Đào gần như gào lên vì căng thẳng.
Cậu ta không chần chừ thêm giây nào, cúi người nhặt lấy một chiếc bồ đoàn cũ kỹ dưới đất, định đặt trước bức tượng Hộ Pháp gần nhất rồi quỳ xuống bái. Nhưng vừa mới đưa tay đặt bồ đoàn xuống, một bàn tay lạnh như băng đã túm chặt lấy cổ tay cậu, kéo giật lại.
Anh ta quay đầu nhìn, thì thấy người ngăn mình không ai khác, chính là Lê Tri.
"Khoan đã," Lê Tri lạnh giọng nói, ánh mắt chăm chú nhìn vào bốn bức tượng Hộ Pháp. "Tôi cảm thấy mấy bức tượng này có gì đó không ổn. Chưa chắc bái lạy chúng đã là lựa chọn đúng."
Đỗ Đào cau mày, giọng đầy nghi ngờ: "Không ổn ở chỗ nào?"
"Tôi cũng chưa nhìn ra rõ, chỉ là trực giác mách bảo như vậy..." Lê Tri chưa nói hết câu thì đã bị Đỗ Đào ngắt lời.
"Chỉ là cảm giác mà cũng đem ra nói à? Dù cho có vấn đề đi nữa, cũng không thể nào tà ác bằng cái tượng Phật bịt mắt kia chứ?"
Nghe những lời đó, Trì Y ban đầu còn mừng rỡ vì tìm được người sống, giờ thì sắc mặt lập tức tối sầm lại. Cô bước lên, chắn giữa Lê Tri và Đỗ Đào, lạnh lùng nói: "Cậu nói chuyện kiểu gì vậy? Tụi tôi nhắc nhở cậu là sai à? Muốn bái thì cứ việc, Tri Tri, đừng quan tâm đến loại người này!"
Dứt lời, cô kéo Lê Tri lùi lại vài bước, như thể tránh xa một thứ ô uế.
Đỗ Đào bị một cô gái xinh đẹp mắng thẳng mặt thì hơi lúng túng, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, quay sang hỏi Thôi Vĩnh Xuân: "Anh Vĩnh Xuân, anh nói xem, chúng ta nên bái cái nào?"
Có vẻ như trong lúc trốn chạy, Thôi Vĩnh Xuân đã thể hiện được năng lực đủ để khiến nhóm này nể phục.
Thôi Vĩnh Xuân không vội trả lời. Cậu ta cẩn thận bước lên, giẫm c.h.ế.t vài con chuột con đang bò lổm ngổm dưới chân, rồi chậm rãi quan sát cả gian điện thờ. Một lát sau, cậu ta hạ quyết định: "Bái Hộ Pháp."
Dứt lời, cậu ta chọn một bức tượng Hộ Pháp gần nhất, lấy bồ đoàn đặt trước tượng, cung kính quỳ xuống, bái ba lạy.
Thủ lĩnh đã ra tay trước, những người còn lại cũng không do dự mà lần lượt làm theo. Trong nhóm năm người này, chỉ có một cậu bé khoảng mười hai, mười ba tuổi là không hề động đậy. Cậu ta vẫn đứng yên, tay đút túi quần, ánh mắt dán chặt vào tượng Phật bịt mắt ở giữa.
Đỗ Đào sau khi hoàn tất lễ bái thì quay lại, thấy nhóm của Lê Tri vẫn đứng im không nhúc nhích liền bật cười mỉa mai: "Nếu các người thấy Hộ Pháp không ổn thì đi mà quỳ lạy bức tượng tà Phật kia đi."
Trì Y lườm Đỗ Đào một cái như muốn g.i.ế.c người. Mặc dù miệng thì cứng, nhưng trong lòng cô vẫn hơi do dự, liền thấp giọng hỏi: "Tri Tri, vậy rốt cuộc… chúng ta nên bái cái nào đây?"
Lê Tri thu ánh mắt khỏi những bức tượng Hộ Pháp, đáp gọn lỏn: "Tượng Phật ở giữa."
Trì Y giật mình: "Hả?" Cô chột dạ: "Cô… cô đừng có giận quá mà làm liều đấy nhé, Tri Tri!"
Lê Tri khẽ mỉm cười, giọng chắc nịch: "Tin tôi đi."
Cô không nói thêm gì nữa, trực tiếp bước đến trước tượng Phật bị bịt mắt, quỳ xuống bái ba lần. Khi ngẩng đầu lên, Lê Tri kinh ngạc phát hiện vẻ tà ác trên tượng Phật dường như đã tan biến. Cô không thể diễn tả rõ là thay đổi chỗ nào, nhưng tổng thể bức tượng giờ nhìn hiền hòa hơn rất nhiều.
Cô quay đầu lại nhìn về phía bốn bức tượng Hộ Pháp, chỉ thấy nét mặt chính khí ban nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ dữ tợn như ác quỷ sắp ăn thịt người.
Trong lúc Lê Tri vẫn còn đang suy ngẫm, thì Tạ Khung và Lý Kiến Hề cũng lần lượt quỳ xuống trước tượng Phật mà bái lạy. Trì Y thấy cả nhóm đều đã quyết định, cũng không do dự nữa, như một chiến binh ra trận, nghiến răng quỳ xuống bái ba lần.
Ngay khi nhóm Lê Tri vừa bái lạy xong, cậu bé duy nhất chưa bái trong nhóm của Thôi Vĩnh Xuân cũng bước lên. Không một lời, không một chút do dự, cậu quỳ xuống trước tượng Phật mà lạy ba lần.
"Liên Thanh Lâm! Cậu đang làm gì vậy?!" – Đỗ Đào hét lên kinh hãi.
Cậu bé quay đầu lại, đôi mắt tròn xoe đầy vô tội: "Sao thế? Tôi tin họ hơn."
"Cái gì? Chúng tôi mới là đồng đội của cậu!"
Liên Thanh Lâm đứng dậy, hai tay đút túi quần, bước thẳng tới đứng cạnh Lê Tri và Trì Y, giọng thản nhiên như thể đang chọn đội chơi trong giờ ra chơi: "Cũng chưa chắc đâu. Tôi thấy họ thân thiện hơn. Biết đâu, họ mới là đồng đội thật sự của tôi?"
Dứt lời, cậu ngước lên nhìn Lê Tri, cười rạng rỡ: "Chị Tri, em có thể vào nhóm với chị được không?"
Lê Tri nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, cười dịu dàng: "Tất nhiên là được rồi."
"Phản bội!" – Đỗ Đào giận dữ gào lên.
Liên Thanh Lâm bĩu môi, không thèm đáp.
Trên màn hình livestream, bình luận nổ ra như vỡ đê:
[Đúng là nếu không mất trí nhớ thì ai lại đi chọn ngược với Lê Tri và Tạ Khung chứ!]
[Hai đại lão đứng đó mà không ai nhận ra, đúng là não cá!]
[Ơ nhưng mà… thật sự có thể bái lạy tượng Phật kia sao? Nhìn vẫn thấy ghê lắm!]
[Có ai thấy Lê Tri từng chọn sai bao giờ chưa? Mị thì chưa!]
[Liên Thanh Lâm quá tỉnh, biết chọn đùi mà ôm, dễ thương cực kỳ!]
[Hồi nhỏ Lâm ca đáng yêu thật, lùn xỉu luôn!]
[Đội hình chuẩn rồi! Nhưng thêm Tạ Khung vào nhìn đúng như con ghẻ lạc đội!]
[Khi Tạ Khung nhớ lại chắc tức phát khóc vì từng phục tùng kẻ địch!]
[Tạ Khung à… mẹ thất vọng lắm, sao con lại quỳ trước Lê Tri như vậy…]
Bỗng, một tiếng hét chói tai vang lên từ phía Kiều Á: "Nhìn kìa!"
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về hướng cô ta chỉ. Tấm vải vàng che mắt tượng Phật đang từ từ rơi xuống.
Lê Tri ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào khuôn mặt của tượng Phật—lúc này tràn đầy từ bi. Đôi mắt từng bị che kín nay khẽ mở ra, ánh nhìn dịu dàng cúi xuống như đang quan sát chúng sinh. Khóe môi vốn nhếch lên quái dị nay lại mang một nụ cười hiền hòa.
Sao có thể là tà Phật được?
Thế nhưng, trái ngược với cảm giác ấm áp đó, nhóm của Thôi Vĩnh Xuân lại hốt hoảng lùi xa vài bước. Đỗ Đào giọng run rẩy: "Mắt nó… nó chảy máu! Nó là tà Phật thật!"
Một cô gái khác sợ đến phát khóc: "Nó… nó đang cười! Cười rất kinh dị! Nó sắp sống dậy rồi!!"
Mộng Vân Thường
Trì Y nhìn họ rồi lại nhìn tượng Phật hiền từ trước mắt, định lên tiếng thì Lê Tri đã bóp nhẹ tay cô. Cô lập tức hiểu ý, nuốt lời lại vào trong lòng.
Thôi Vĩnh Xuân nhìn Lê Tri một cái, trong lòng nghi hoặc không thôi. Nhưng sự thay đổi vừa rồi khiến cậu ta không dám nấn ná, lập tức ra lệnh: "Đi thôi!"
Nhóm của họ vội vã rời khỏi điện thờ. Lần này, không còn con chuột nào xuất hiện.
Lê Tri nhìn theo bóng họ biến mất rồi mới quay sang nhóm mình: "Đi thôi."
Từ bốn người giờ thành năm người. Khi họ vừa rời khỏi điện thờ, bóng tối lập tức nuốt trọn không gian phía sau. Ngọn đèn trước tượng Phật vụt tắt như chưa từng tồn tại. Ánh sáng mờ mờ phía trước trở thành con đường duy nhất dẫn lối họ tiếp tục tiến về phía trước.
Trì Y thấp giọng hỏi: "Tri Tri, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Lê Tri trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Tôi nghĩ… nhận thức của chúng ta đã bị che mờ."
Cô giải thích: "Tà khí quá mạnh sẽ áp đảo chính khí, tạo ra loại từ trường làm chúng ta nhầm lẫn giữa chính và tà. Nhưng khi chúng ta bái tượng Phật, tín ngưỡng của chúng ta đã kết nối với chính khí, giúp chúng ta thấy được chân tướng thật sự."
Trì Y bừng tỉnh: "Vậy… Thôi Vĩnh Xuân và nhóm của cậu ta thì sao?"
Tạ Khung lạnh lùng nói: "Họ quỳ lạy tà thần. Tà khí ăn sâu, từ giờ những gì họ thấy sẽ chỉ ngày càng trở nên tà ác hơn."
Lời vừa dứt, phía trước hành lang tối om bỗng vang lên một tiếng hét thảm thiết, xé toạc màn đêm.