Gương mặt Chúc Yểu Yểu vừa kịp bừng sáng bởi một tia hy vọng mong manh, thì lại lập tức đông cứng khi nghe Tạ Khung lạnh lùng cắt ngang:
"Không được!"
Lê Tri quay đầu, bắt gặp vẻ mặt u ám đến cực độ của Tạ Khung. Ánh mắt anh u tối, giọng trầm như sắt thép:
"Như vậy quá mạo hiểm."
Trì Y vội vã chen vào, giọng căng thẳng:
"Đúng đó Tri Tri! Nếu họ đánh cả cô thì sao?"
Nhưng Lê Tri, một khi đã lên tiếng đề xuất, hiển nhiên là đã tính toán kỹ. Ánh mắt cô kiên định, nhẹ nhàng trấn an đồng đội:
"Những tăng nhân đó là người trừ ác cứu thiện, họ sẽ không vô cớ đánh tôi đâu.
Còn nếu thật sự đánh, tôi tin mình đủ sức vượt qua trước khi bị đánh chết."
Trì Y nghẹn họng.
Đây… chính là khí chất của một đại lão thật sự sao?
Tạ Khung vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh, không vì lời cô mà d.a.o động. Anh chỉ lạnh nhạt nói:
"Dắt theo bọn họ chỉ thêm phiền phức."
Kiều Á cuối cùng cũng không nhịn được, gào lên giận dữ:
"Anh có chút lòng trắc ẩn nào không vậy?"
Tạ Khung chẳng buồn quay đầu, cũng chẳng thèm đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Lê Tri. Ánh mắt anh giống như đang ép cô rút lui, nhưng khi thấy cô hoàn toàn không có ý định từ bỏ, cuối cùng anh hừ lạnh một tiếng, xoay người sang chỗ khác, như thể: mắt không thấy thì tâm không phiền.
Lê Tri không để ý đến ai khác, khẽ bóp tay Lý Kiến Hề, dịu giọng nói:
"Em sẽ thử dẫn họ qua trước."
Lý Kiến Hề không ngăn cản, cũng không nói nhiều, chỉ yên lặng đặt vào tay cô một vật nhỏ:
"Cầm cái này."
Lê Tri cúi đầu nhìn, trong lòng bàn tay cô là một viên bi thủy tinh nhỏ, giống như món đồ chơi con nít. Vì được Lý Kiến Hề siết chặt trong lòng bàn tay nên viên bi mang theo hơi ấm dịu dàng, ánh nến trong phòng phản chiếu vào đó, tạo nên những tia sáng mờ ảo lập lòe.
Cô khẽ mỉm cười, cất viên bi vào túi áo, rồi quay sang nắm lấy cổ tay Chúc Yểu Yểu:
"Đi theo tôi, đừng buông tay."
Chúc Yểu Yểu căng thẳng gật đầu, bàn tay run run nhưng vẫn nắm chặt lấy tay Lê Tri như bấu víu vào sự sống.
Hai người dán sát vào nhau, bước chân đồng điệu, cùng lúc tiến vào lối đi hẹp chỉ vừa đủ cho một người. Ánh sáng nhạt nhoè, lối đi tối om như cổ họng quỷ, không khí ngột ngạt đến mức mỗi bước chân đều như bước vào bẫy.
Đúng lúc đó, những tăng nhân đang ngồi xếp bằng đồng loạt mở mắt. Ánh mắt họ lạnh lẽo, như hàng chục thanh đao đồng loạt quét về phía Lê Tri.
Mộng Vân Thường
Lần này, không có câu hỏi quen thuộc "Ngươi là ai?". Thay vào đó, một giọng nói khô khốc mà nghiêm nghị từ hư không vang lên:
"Ngươi đi theo chính đạo, tại sao lại dắt tà ma?"
Vừa dứt lời, hàng chục cây gậy gỗ bị giơ lên, mạnh mẽ đến mức gió từ gậy lướt qua làm tóc mai Lê Tri bay lả tả. Những cây gậy tre lơ lửng trên không trung, chỉ cần một lệnh là lập tức bổ xuống.
"Ngươi hãy lập tức rời đi, để tà ma chịu phạt!"
Chúc Yểu Yểu run rẩy siết chặt Lê Tri, tuyệt vọng bật khóc:
"Xin hãy cứu tôi! Đừng bỏ rơi tôi!"
Lê Tri vẫn đứng nguyên tại chỗ, không né tránh, không sợ hãi. Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt một vị tăng nhân gần nhất, giọng nhẹ nhàng mà vững chắc như đá tảng:
"Xin hỏi đại sư, Phật từng dạy: bỏ đao xuống là thành Phật. Những kẻ ác gây tội còn có cơ hội thành Phật, thì tại sao người bị tà ma mê hoặc lại không được một con đường quay đầu?"
Lời vừa dứt, hàng chục gương mặt nghiêm nghị đồng loạt biến sắc, như bị đánh trúng điểm yếu. Nhưng họ vẫn đồng thanh quát:
"Ngụy biện!"
Lê Tri khẽ thở dài, như thể đã chuẩn bị tinh thần cho kết cục xấu nhất. Cô chậm rãi nói:
"Nếu không phải tôi thì ai sẽ vào địa ngục? Đức Phật Thích Ca Mâu Ni từng cắt thịt mình để cứu một con chim. Hôm nay, tôi nguyện làm điều tương tự. Nếu các vị đại sư nhất định phải phạt, thì xin hãy đánh c.h.ế.t tôi trước."
Tất cả đều im lặng.
Một sự yên lặng c.h.ế.t chóc.
Gậy vẫn giơ cao, nhưng không ai xuống tay. Không rõ là vì bị cô làm cho cảm động, hay vì giận đến nỗi không thể phản ứng.
Lê Tri chờ một lúc, thấy không có động tĩnh, liền mỉm cười, giọng chân thành:
"Cảm ơn các vị đại sư. Tôi xin phép đi qua."
Cô vỗ nhẹ lên vai Chúc Yểu Yểu đang cứng người vì sốc, rồi tăng tốc bước nhanh về phía trước. Hai người lướt qua hàng tăng nhân, ánh mắt cảnh giác dõi theo, nhưng không một cây gậy nào hạ xuống.
Ngay tại khoảnh khắc đó, không chỉ người chơi trong hiện trường c.h.ế.t lặng, mà cả những khán giả xem livestream cũng sững sờ.
[Không thể tin được, còn có thể tranh luận Phật pháp với NPC nữa sao?!]
[Qua cửa bằng cách này cũng được à??]
[Thành thật chia buồn ba giây cho những người chơi đã bị đánh c.h.ế.t trước đó...]
[Bình tĩnh, cô ấy là người từng quyến rũ boss, thuyết phục NPC, việc này cũng chỉ là muỗi thôi.]
[Quên rồi sao? "Chung cư phố Nam", Lê Tri từng hợp tác với boss chính đấy!]
[...]
Chúc Yểu Yểu đến tận cuối hành lang mới dần tỉnh táo lại. Cô ta vẫn chưa thể tin nổi mình có thể sống sót một cách dễ dàng như vậy. Nghĩ đến đồng đội vừa c.h.ế.t thảm sau quyết định sai lầm của mình, cô ta không biết nên vui hay buồn, chỉ có thể ôm mặt bật khóc.
Ở phía bên kia, thấy cả hai người đã đi qua an toàn, Kiều Á và Thôi Vĩnh Xuân lập tức trở nên rối rít. Kiều Á phấn khích lao tới trước mặt Lý Kiến Hề, giọng năn nỉ:
"Anh đẹp trai! Dẫn em qua với!"
Thôi Vĩnh Xuân biến sắc, vội chen lên cạnh:
"Cả tôi nữa! Làm ơn giúp chúng tôi!"
Lúc Lê Tri dắt Chúc Yểu Yểu đi đầu, vì chưa biết an toàn hay không nên không ai dám tranh. Nhưng giờ đây, cách làm đã được chứng minh, mà phía bên này chỉ còn Lý Kiến Hề đủ khả năng dẫn người qua.
Nhưng dẫn một người thì được. Hai người thì sao?
Chỉ cần không dẫn được cả hai, đồng nghĩa một người phải bị bỏ lại.
Kiều Á trợn mắt nhìn Thôi Vĩnh Xuân, giận dữ gằn từng chữ:
"Là anh dẫn đầu nên chúng tôi mới bái nhầm Phật, Đỗ Đào c.h.ế.t là do anh, giờ còn muốn tranh nữa hả?"
Thôi Vĩnh Xuân mỉa mai, không hề nhún nhường:
"Cô trông như trẻ vị thành niên chứ thực ra đâu có non nớt gì. Người trưởng thành phải chịu trách nhiệm. Nếu do tôi dẫn sai, tại sao Liên Thanh Lâm không chết?"
Cả hai bắt đầu cãi vã kịch liệt, lời qua tiếng lại như muốn lôi nhau xuống địa ngục.
Lý Kiến Hề đứng giữa, mặt không biểu cảm, chậm rãi cất lời:
"Đừng cãi nữa. Cùng đi theo tôi."
Hai người lập tức câm nín. Nhưng Kiều Á vẫn lo lắng, lí nhí hỏi:
"Dẫn hai người… thật sự được chứ?"
Thôi Vĩnh Xuân không chần chừ, lập tức bước lên định dán sát người vào Lý Kiến Hề như cách Chúc Yểu Yểu làm trước đó. Nhưng tay cậu ta vừa chạm vào eo anh thì đã bị né tránh lạnh lùng.
Lý Kiến Hề quay lại nhìn, ánh mắt anh lạnh như băng tuyết, khiến Thôi Vĩnh Xuân theo phản xạ rụt tay về. Anh chỉ thản nhiên nói:
"Cứ đi theo là được."