Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 541

Khi Trì Y bị truyền tống đến cảnh tượng này, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một biển lửa đang cháy rừng rực nơi chân trời.

Ngọn lửa ấy dường như thiêu rụi không chỉ tòa nhà phía trước mà còn đốt lên trong cô một ký ức đau đớn và kinh hoàng.

Thôn Quan Bình.

Cái tên ấy như một vết sẹo chẳng bao giờ lành trong tâm trí cô. Dù sau này cô đã bước qua nhiều phó bản khốc liệt, c.h.ế.t chóc hơn gấp trăm lần, nhưng cảm giác tuyệt vọng mà lần đầu tiên cô đối mặt trong thôn Quan Bình vẫn là thứ khiến cô muốn gào thét mỗi khi nhớ lại.

Dù ký ức chưa hoàn toàn rõ ràng, nhưng những tán cây, con đường đất đỏ, cả mùi ẩm mốc trong không khí đều vô cùng quen thuộc. Chân cô khựng lại trong chốc lát vì một luồng rùng mình lướt qua xương sống.

Nhưng ngọn lửa kia... không đúng. Trong trí nhớ của cô, không hề có một trận hỏa hoạn nào lớn như thế từng xảy ra ở đây.

Bản năng thúc giục cô phải tiến đến gần hơn. Càng tới gần, tim cô càng đập loạn nhịp, cho đến khi cô nhìn thấy một bóng người đang co rúm lại trước đống tàn tích đang cháy âm ỉ – một bản sao nhỏ bé, run rẩy, nước mắt dàn dụa.

Là phách sợ hãi của cô.

Ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, phách sợ hãi lập tức òa khóc, chạy nhào vào lòng cô như đứa trẻ vừa thoát chết:

"Tri Tri nói rằng cô sẽ đến tìm tôi!"

Trì Y ôm lấy cái phách run rẩy ấy, vội hỏi:

"Tri Tri cũng đến đây sao?"

"Ừ... cô ấy đốt xong rồi đi mất." – phách sợ hãi nức nở, bám chặt lấy cô.

Trì Y nhìn đống tàn tích cháy rụi rồi bật cười khe khẽ, vừa vui, vừa nhẹ nhõm.

Ừ, đúng là kiểu của Tri Tri. Không cần hỏi cũng biết, cô ấy đã đốt trụi cái nơi đầy ác mộng này chỉ để giúp mình giải thoát.

Sau khi phách sợ hãi nhập thể, Trì Y cảm nhận được một phần gánh nặng trong lòng mình đã được gỡ bỏ. Dẫu nỗi ám ảnh chưa hoàn toàn tan biến, nhưng sự hiện diện của Lê Tri ở nơi này như một lời khẳng định — cô không đơn độc.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong thế giới gương, Lê Tri đang tiến bước về phía một căn nhà quen thuộc.

Đó là nhà của cô.

Con đường nhỏ, bậc thềm gạch đỏ, bức tường xi măng đã rạn nứt theo năm tháng – tất cả đều là những mảnh ký ức tuổi thơ của cô. Một nơi lẽ ra phải đầy ắp những hồi ức ấm áp.

Nhưng càng đến gần, trái tim cô càng trĩu nặng. Không có lấy một tiếng chó sủa, không có tiếng tivi quen thuộc hay mùi cơm chiều thoang thoảng.

Chỉ có một sự im lặng ghê rợn và mùi m.á.u tanh như ngấm vào không khí.

Lê Tri siết chặt tay, tăng tốc bước vào nhà. Cánh cửa sắt vốn luôn khóa kín giờ khẽ khàng hé mở. Trên cửa vẫn còn dán tờ chữ Phúc đỏ chót đã bạc màu, câu đối hai bên lắc lư theo gió như đang rên rỉ.

Mùi m.á.u nồng nặc tràn ra khi cô đẩy cửa. Và cảnh tượng bên trong khiến người xem qua màn hình cũng không khỏi nôn nao, sợ hãi.

Phòng khách như vừa trải qua một cuộc tàn sát đẫm máu.

Ghế sô-pha, bàn nước, cả bức tường đều dính đầy máu. Không một mảng sạch sẽ, mọi thứ nhuốm đỏ như thể bị ai đó cố tình vẩy m.á.u lên từng centimet một cách cẩn thận.

Giữa căn phòng đẫm m.á.u là ba t.h.i t.h.ể – mẹ, anh trai và em gái của cô. Cơ thể họ chi chít những vết c.h.é.m sâu hoắm, đôi mắt vẫn mở trừng trừng trong giây phút cuối cùng, như thể... vẫn đang đợi cô về để cứu họ.

Thứ duy nhất còn sót lại trên gương mặt họ là sự tuyệt vọng.

Nhưng Lê Tri không khóc, không gào lên, cũng chẳng hề run rẩy. Cô lặng lẽ bước qua từng xác người thân mà không nhìn lấy một lần.

Cô biết... những thứ này không thật. Nhưng đồng thời, cô cũng hiểu – cái c.h.ế.t này từng xảy ra theo một cách nào đó, trong một phiên bản khác của sự thật, hoặc trong tiềm thức sâu thẳm nhất của cô.

Bước chân cô dừng lại khi nghe thấy một giọng nói thì thầm gọi tên mình.

"Tri Tri."

Cô quay phắt lại.

Lý Kiến Hề đang đứng cạnh ban công. Anh mặc đồ ở nhà, dép lê trắng, tóc rủ lòa xòa trên trán, ánh mắt ôn hòa như lần đầu cô gặp anh. Nhưng sau lưng anh là bầu trời xám xịt, cùng những ô cửa kính lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng u ám.

"Tri Tri..."

Anh gọi lần nữa, tiến về phía cô.

Lê Tri vô thức đưa tay ra.

Ngay khoảnh khắc bàn tay họ sắp chạm nhau, cơ thể Lý Kiến Hề bắt đầu tan biến. Từ bàn tay, đến cánh tay, rồi dần dần là cả người anh vỡ vụn như làn khói, như thể chưa từng tồn tại.

Lý Kiến Hề cúi đầu nhìn chính mình, ánh mắt đầy tiếc nuối và bất lực. Anh chưa kịp nói điều gì, cũng không kịp nắm lấy tay cô, đã hóa thành vô số đốm sáng, tan vào không khí, như chưa từng xuất hiện.

Không để lại bất cứ dấu vết nào.

Lê Tri đứng im, cả người như bị đông cứng lại trong giây lát.

Đây không phải ký ức, cũng không phải ảo ảnh. Đây là một cái bẫy. Một thử thách.

Một bàn tay vô hình nào đó – hay đúng hơn, một thế lực tà ác ẩn mình trong bóng tối – đã sắp đặt tất cả để dẫn dụ cô đến đây, để bắt cô phải đối mặt với nỗi sợ sâu kín nhất trong tim.

Người thân bị sát hại, người cô yêu tan biến.

Không cứu được ai cả. Không giữ được gì cả.

Mộng Vân Thường

Lê Tri không biết “nó” là ai, nhưng cô biết rõ một điều — nó đang dõi theo cô từ nơi tối tăm nhất, đang thử thách giới hạn cuối cùng của cô.

Cô nhìn khắp căn phòng một lần nữa. Cảnh tượng m.á.u me, t.h.i t.h.ể bất động, mùi tanh tưởi nồng đến nghẹt thở – tất cả đều là công cụ để gặm nhấm tinh thần, là chiếc thòng lọng vô hình siết chặt cổ cô từng chút một.

Chỉ một thoáng sau khi trầm mặc, Lê Tri lại khẽ cong môi cười, nụ cười thản nhiên nhưng mang theo một tia lạnh lẽo:

"Người sợ là ta sao?"

Ánh mắt cô chậm rãi đảo quanh căn phòng. Không có ai, không có bất kỳ thứ gì hiện hữu, nhưng cô lại như đã tìm ra kẻ đối diện mình:

"Người sợ là mi thì đúng hơn."

Cô dừng một chút, giọng nói rõ ràng mà lạnh băng:

"Bởi vì mi sợ ta... nên mới phải dựng lên đủ thứ trò lố bịch này để dọa nạt."

Cô không biết, trước khi mất trí nhớ, mình đã từng làm gì khiến đối phương phải khiếp sợ đến vậy. Nhưng nếu kẻ kia sợ hãi đến mức này, vậy chứng tỏ cô của trước kia... đã làm rất tốt.

Luồng không khí trong căn phòng như khẽ rung động, dù không nhìn thấy được thứ gì, nhưng Lê Tri cảm nhận được.

Giống như một cơn phẫn nộ bất lực đang muốn trỗi dậy nhưng không thể nào thoát ra được.

Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng động rất nhỏ phát ra từ trong phòng ngủ.

 

Bình Luận (0)
Comment