Dư âm câu nói kia còn chưa kịp tan hẳn, những người chơi vẫn còn đang lưỡng lự lập tức bừng tỉnh. Phải rồi! Hai vị đại lão đứng đầu bảng xếp hạng thế giới đều có mặt trong đội—nếu bỏ lỡ cơ hội được đi cùng họ, chẳng khác nào tự tay ném phao cứu sinh đi giữa biển máu. Chỉ cần do dự một giây thôi cũng là bất kính với thực lực đỉnh cao ấy.
Lập tức, đám người phía sau rối rít chen lên:
"Đi cùng! Nhất định phải đi cùng!"
"Cùng đi, tôi cũng muốn góp sức!"
Khuôn mặt của Bành Thuấn khi trắng bệch, khi lại tái xanh như xác chết, hai chân run rẩy rõ rệt. Nhưng khi nhìn thấy tất cả đều đã đi theo Lê Tri và Tạ Khung, anh ta chỉ còn cách nghiến răng, mặt mày nhăn nhúm, cuối cùng vẫn phải bước theo như kẻ bị ép ra pháp trường.
Từ khi đặt chân vào phó bản này, sắc trời vẫn không có chút dấu hiệu nào của buổi sáng. Màn đêm như chiếc chăn dày cộp trùm kín toàn bộ cô nhi viện, khiến mọi thứ xung quanh đều mờ ảo như một giấc mộng không lối thoát.
Mộng Vân Thường
Đèn tường lẻ loi rải rác trên các bức tường, ánh sáng yếu ớt từ chúng không đủ để xua tan bóng tối mà chỉ càng làm nổi bật thêm sự rùng rợn của những bức tranh sơn dầu treo khắp hành lang. Màu sắc trên tranh đều đậm và nặng, nét vẽ thô bạo đầy ám ảnh. Lê Tri đưa mắt lướt qua một vài bức và lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.
Tất cả đều vẽ cảnh một bữa tiệc đêm. Đồ ăn tinh xảo, nến lung linh cháy đỏ, người chủ tiệc cùng khách mời trong trang phục chỉnh tề, nụ cười trên môi... nhưng điều khiến người ta rợn gáy chính là ánh mắt của những nhân vật trong tranh—chúng không hướng về món ăn hay người đối diện, mà lại nhìn thẳng về phía ngoài khung hình, như thể đang dõi theo từng bước chân của đám trẻ đang lặng lẽ bước qua hành lang này.
Lê Tri và Tạ Khung đi đầu, lần lượt mở từng cánh cửa dọc theo tầng hai. Phần lớn chỉ là phòng chứa đồ cũ kỹ, bụi phủ dày đặc như chưa từng có ai chạm vào trong nhiều năm. Không khí nặng nề, ngột ngạt như thể chính bản thân căn phòng cũng đang thở.
Sau khi rà soát kỹ tầng trên, nhóm người nhẹ nhàng bước xuống cầu thang. Dưới tầng một là không gian trống trải, khung cửa sổ vòm hướng ra ngoài chỉ cho thấy một màn đêm đặc quánh, như mực tàu không đáy. Hai bên cổng ra vào là hai cây cột đá to lớn, phía sau là hành lang dài, dẫn đến một tòa nhà khác nằm tách biệt.
Lê Tri khẽ nhíu mày. Địa hình ở đây phức tạp hơn cô tưởng, nếu có biến, nhóm người chắc chắn sẽ bị tách ra. Cô quay lại, hạ giọng:
"Tìm nơi có nước, rửa mặt đi. Sau đó thay quần áo sạch sẽ, vừa người một chút. Trước khi trời sáng, tất cả chúng ta phải giống những đứa trẻ bình thường, gọn gàng và sạch sẽ, nếu không thì đừng mong được nhận nuôi."
Lời vừa dứt, Tạ Khung bất ngờ lên tiếng:
"Bên ngoài có người."
Mọi người lập tức giật mình, phản xạ như một, nấp sau các cột đá.
Qua lớp kính mờ của cửa sổ hình vòm, họ thấy hai bóng người đang di chuyển trong làn sương dày đặc, hướng về phía trung tâm nơi tháp chuông nằm.
Ánh sáng mờ ảo, tầm nhìn lại xa, chỉ có thể nhận ra những hình thể lờ mờ. Lê Tri nheo mắt nhìn, giọng nói trầm xuống:
"Đó là nữ quỷ bế đứa bé trên xe buýt."
Cô vừa nói xong, cả nhóm như chợt bừng tỉnh.
Hình ảnh nữ quỷ ấy kéo theo sợi dây rốn lết dưới đất vẫn còn in rõ trong đầu mọi người. Dáng đi bất thường, từng bước đều quái dị, trùng khớp hoàn toàn với bóng đen mờ nhạt phía ngoài kia.
"Người còn lại... có lẽ là ông lão mặc đồ tang," Lê Tri tiếp tục.
Kiều Á siết chặt tay, giọng run run: "Bọn họ đến đây làm gì? Chẳng lẽ là... đang tìm chúng ta?"
Khi rời khỏi trạm xe buýt, những con quỷ ấy đã đột ngột biến mất. Ai cũng nghĩ rằng chúng chỉ là vật cản tạm thời, không ngờ giờ lại xuất hiện ở cô nhi viện. Điều đó chứng minh—bọn chúng không biến mất, mà vẫn đang theo dõi, rình rập.
Hai bóng đen dần khuất sau làn sương khi tiến sâu vào khu vực tháp chuông, không ai biết đằng sau chúng còn bao nhiêu thứ kinh khủng khác đang chờ.
Việc ra ngoài lúc này là quá nguy hiểm.
Lê Tri bước ra khỏi chỗ nấp, giọng bình tĩnh nhưng rõ ràng: "Không có thời gian. Đi dọc hành lang, tiếp tục tìm manh mối."
Băng qua cánh cổng vòm, họ tiến vào một hành lang ngoài trời.
Chính giữa hành lang là một đài phun nước khô cạn từ lâu. Ở trung tâm là một bức tượng đá hình trái tim, bề mặt loang lổ được phủ bởi lớp vật chất mỏng như da, màu đỏ quạch. Nhìn thoáng qua, người ta sẽ tưởng là sơn—nhưng nhìn kỹ lại như mạng mạch m.á.u chằng chịt.
Trì Y bước lên trước, nuốt nước bọt: "Nhìn giống như trái tim thật..."
Lời cô vừa dứt, cả nhóm như đồng loạt rùng mình. Nhìn lại lần nữa, họ phát hiện những “mạch máu” kia dường như đang co giãn nhẹ, khiến bức tượng như thể đang đập.
Không ai dám nói thêm lời nào, cả nhóm lập tức tăng tốc bước đi.
Qua hành lang, họ tiến vào một tòa nhà khác, có vẻ là khu sinh hoạt chung của cô nhi viện. Căn phòng rộng lớn được trang bị vài thiết bị thể dục đã rỉ sét. Trên sàn lát gạch, trò nhảy lò cò được vẽ bằng sơn đỏ, nét vẽ vẫn còn mới như vừa được ai đó sửa lại gần đây.
Dọc theo tường là vài tủ đựng đồ và rổ đựng bóng. Trên trần là chiếc đèn chùm cũ kỹ đang đung đưa qua lại, phát ra tiếng kẽo kẹt nặng nề. Ánh sáng từ nó mờ nhạt như đang hấp hối, khiến không gian vốn đã âm u lại càng thêm c.h.ế.t chóc.
Lê Tri đang định hướng dẫn mọi người lên tầng hai thì—boong——
Một tiếng chuông nặng nề đột ngột vang lên giữa không gian tĩnh mịch, chấn động cả không khí. Mọi người đều giật mình, thần kinh như bị bóp nghẹt.
Mặt Tạ Khung tối sầm, anh nhanh chóng lao đến cửa sổ.
Từ vị trí này, có thể nhìn rõ ngọn tháp chuông ở trung tâm.
Chiếc đồng hồ quả lắc to lớn đang chậm rãi lắc qua lắc lại, âm thanh nặng nề phát ra từ nó, từng tiếng như đập thẳng vào lồng ngực. Ngọn tháp vốn đắm chìm trong bóng tối, giờ lại bừng sáng như ngọn hải đăng c.h.ế.t chóc trong đêm đen, rực rỡ mà đầy sát khí.