Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 574

Dưới mái đình nhỏ làm từ tre, gió hè nhè nhẹ lướt qua cánh đồng lúa chín vàng, mang theo mùi thơm ngọt mát của đất trời. Rèm tre kêu lên lách cách, những tia nắng len qua kẽ lá chiếu xuống bàn trà còn nghi ngút khói, là trà vụ mới, vừa được hái từ sớm. Người nào nằm dài người nấy, chậm rãi tận hưởng cái thư thả hiếm hoi.

Trì Y duỗi người, lim dim mắt, buột miệng: "Sống kiểu này chẳng khác gì thần tiên cả, mình thật sự không muốn quay về làm việc nữa."

Âu Văn Đống, với giọng điệu lão luyện của một người từng ăn cơm thương trường mười mấy năm, lập tức đưa ra đề nghị cực kỳ nghiêm túc với Lý Kiến Hề: "Anh Kiến Hề, em nói thật lòng đấy, anh khỏi cần quay lại viện nghiên cứu làm gì cho mệt. Ở đây với chị Tri mở homestay hay khu nghỉ dưỡng là quá chuẩn luôn. Chỉ cần dựa vào phong cảnh và khí hậu ở đây thôi là đủ để hút khách ào ào rồi. Em đầu tư! Em có thể mở rộng chỗ này thành nơi chứa vài chục khách, không thành vấn đề!"

Chưa kịp để Lý Kiến Hề có phản ứng gì, Du Kinh Mộng đã nhảy dựng lên, đập bàn phản bác: "Không được! Tuyệt đối không được! Lão đại mà không quay lại viện nghiên cứu thì đúng là tổn thất quốc gia nghiêm trọng! Sao lại để anh ấy dùng cái đầu thiên tài đi mở homestay được? Anh làm bếp lâu quá nên não bị hấp hơi rồi hả?!"

Âu Văn Đống tức tối nhìn cô: "……Phản đối thì phản đối, sao lại chửi người ta thẳng mặt vậy?!" Anh ta thở hắt ra một hơi, giận dỗi đứng dậy: "Tối nay tôi không nấu cơm nữa! Xem ai c.h.ế.t đói cho biết!"

Trì Y cũng không vừa: "Ủa, tôi có nói gì cậu đâu mà lôi tôi vô! Sao lại để tôi c.h.ế.t đói?!"

Mộng Vân Thường

Dù sao Âu đại đầu bếp cũng đã giận rồi, mà anh ta giận thì thật sự giận. Đến lúc vào bếp, người ta đã xách dép đi đâu mất, chẳng ai kéo lại được. Mà khổ nỗi, mấy người còn lại đều là tay mơ trong chuyện bếp núc, bảo họ nấu ăn thì chẳng khác nào hủy diệt nhân loại từ trong dạ dày.

Lê Tri đành đứng lên, vỗ tay một cái: "Để mình nấu cho."

Trì Y ngay lập tức lăng xăng chạy theo: "Tri Tri, mình giúp cậu! Đi nào, hôm nay để họ mở mang tầm mắt với tài nghệ của đại lão!"

Lê Tri đi ra vườn, hái ít rau. Ở đây sống lâu, họ đã trồng đủ loại rau phù hợp với khí hậu. Không khí trong lành, nước giếng ngọt, thật sự đúng nghĩa điền viên tự cung tự cấp.

Thấy cô chuẩn bị làm bếp, Lý Kiến Hề cũng muốn giúp. Bình thường hai người vẫn hay cùng nhau nấu ăn, nhưng lần này lại bị Trì Y cản không chút nể nang: "Không được làm phiền thế giới hai người của tôi và Tri Tri! Anh đi làm gì thì đi đi!"

Nói xong còn đuổi thẳng ra khỏi bếp rồi tiện tay đóng cửa lại luôn. Lê Tri vừa rửa rau vừa quay đầu nhìn, bật cười: "Trì Y, hôm nay cậu lạ lắm đấy."

Trì Y làm bộ ngây thơ, nghiêng đầu hỏi: "Lạ chỗ nào? Lạ mà đáng yêu hả?"

Lê Tri cười khẽ, ánh mắt khẽ cong lên, tiếp tục làm việc: "Ừ, lạ mà đáng yêu."

Trì Y sung sướng như thể được khen là thiên thần sống. Bên ngoài, ánh chiều tà trải dài trên mặt đất, đám bạn ồn ào ban nãy cũng không biết đã chạy đi đâu, chắc ra cánh đồng hóng gió hoặc rình xem hoàng hôn. Còn trong bếp, chỉ còn hai người con gái bận rộn bên nồi niêu soong chảo.

Đến khi mặt trời lặn hẳn, Lê Tri bày mâm cơm lên bàn gỗ ngoài sân, cô đi đến giếng kéo nước rửa tay, hỏi: "Gọi mọi người về ăn cơm thôi."

Trì Y cười thần bí, kéo tay cô: "Tri Tri, theo mình một chút."

Lê Tri khẽ thở dài: "Thôi rồi, mình đoán được rồi."

Trì Y giật mình: "Hả?! Cậu đoán được cái gì rồi?!"

Lê Tri nhướng mày, nhìn cô đầy ẩn ý: "Mọi người lộ liễu quá."

Trì Y đơ ra vài giây, rồi ôm đầu rên rỉ: "……"

Lê Tri bình thản nói tiếp: "Nhưng không sao, mình là diễn viên mà. Mình có thể giả vờ ngạc nhiên, còn có thể diễn sâu nữa kìa."

Trì Y nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng: "……Tri Tri đáng ghét!"

Đúng là quá thông minh đôi khi cũng khiến người ta khổ sở. Cô chạy vào nhà, một lát sau quay lại với một chiếc khăn lụa mềm mại, vừa buộc vừa nói: "Bịt mắt vào, ít ra còn tạo cảm giác bất ngờ!"

Lê Tri ngoan ngoãn cúi đầu để Trì Y buộc khăn, bàn tay nhỏ nắm lấy tay cô, chậm rãi dắt ra ngoài.

Gió chiều nhè nhẹ thổi qua mái tóc, hương hoa hướng dương thơm ngọt lững lờ trong không khí. Giọng Trì Y vang lên đầy phấn khích: "Mình đếm ba, hai, một, rồi cậu hẵng tháo khăn nhé!"

Lê Tri bật cười: "Được."

Và rồi, Trì Y chạy biến đi. Từ xa, đồng loạt vang lên tiếng đếm hô vang:

"Ba! Hai! Một!"

Lê Tri từ tốn tháo khăn ra. Trước mắt cô là một cảnh tượng như bước ra từ truyện cổ tích. Ánh hoàng hôn rực rỡ, trải dài khắp cánh đồng hoa hướng dương vàng rực. Những quả bóng bay đủ màu sắc bay là là theo gió, trên các thân cây quanh mé ruộng, đèn sao lấp lánh tỏa sáng như ánh mắt tuổi thơ. Ánh sáng từ chúng rơi đầy vào đôi mắt của người đang quỳ gối trước mặt cô.

Lý Kiến Hề, trong ánh chiều vàng như tơ, tay cầm một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Nhưng ánh sáng trong mắt anh còn sáng hơn cả ánh đá quý.

"Tri Tri." Anh gọi tên cô bằng giọng dịu dàng mà chân thành: "Em có đồng ý cùng anh đi hết quãng đời còn lại không?"

Lê Tri không trả lời ngay, thay vào đó, cô nghiêng đầu nhìn anh rồi hỏi: "Anh lấy đâu ra tiền mua nhẫn vậy?"

Lý Kiến Hề mỉm cười, bình tĩnh trả lời: "Dạo trước có mấy đồng nghiệp ở viện nghiên cứu nhờ anh giải quyết vài vấn đề khoa học, nên thường xuyên phải gọi video. Họ thưởng cho anh một khoản tiền. Anh chuyển khoản cho Trì Y, nhờ cô ấy mua giúp chiếc nhẫn này."

Lúc này, bạn bè họ từ khắp nơi ùa đến, reo hò ầm ĩ:

"Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!"

Tiếng cười vang trong ánh hoàng hôn, ánh sáng vàng dịu đổ xuống gương mặt từng người, khiến tất cả họ đều trở nên dịu dàng, lấp lánh như ánh sáng cuối ngày. Cảnh tượng ấy, dường như còn lung linh hơn cả giấc mơ.

Lê Tri nhìn vào mắt Lý Kiến Hề, nhẹ nhàng đưa tay ra, để anh đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út. Cô mỉm cười, dịu dàng thốt lên:

"Em đồng ý."

Bình Luận (0)
Comment