Vô Hạn Tháp Phòng

Chương 51

Không thể nghi ngờ rằng thiên phú của mập mạp cực kì mạnh, nếu anh ta phát triển tốt nhất định có thể trở thành cao thủ siêu cấp. Nhưng một ván bài tốt như thế lại bị cứng rắn đập nát.

Vân Nhàn yên lặng thở dài.

Triệu hồi sư có hai con đường để phát triển. Thứ nhất là người chơi cận chiến hệ vật lý, chủ yếu lên Thể Chất và Lực Lượng, phối hợp với vật triệu hồi làm lá chắn thịt không chỉ tăng mạnh an toàn mà còn có thể tăng sức tấn công. Thứ hai là người chơi viễn chiến hệ pháp thuật, chủ yếu thêm Trí Lực, để người chơi khác làm lá chắn thịt còn bản thân và vật triệu hồi hợp lực tấn công, sát thương gây ra nhất định sẽ vô cùng đáng sợ. Mập mạp rõ ràng muốn hướng theo con đường triệu hồi sư hệ pháp thuật, nhưng lại thêm chút thuộc tính cận chiến hệ vật lý, cứ hỗn độn như thế cuối cùng lại biến mình không thành cái gì.

Vân Nhàn đánh giá, thứ này đại khái lúc đầu nhận được kĩ năng triệu hồi lá chắn thịt, vì cố gắng gia tăng uy lực kĩ năng nên thêm một chút vào Thể Chất, nhưng anh ta không biết hành vi dựa vào kĩ năng để tăng thuộc tính là việc bỏ gốc lấy ngọn, hoàn toàn tự mình đạp hỏng thiên phú.

Mập mạp mặt ủ mày ê, thấp giọng giải thích: "Lúc vào trò chơi tôi đã có thiên phú này cho nên mới lựa chọn kĩ năng triệu hồi. Vì tôi có thể triệu hồi gấu ngựa, mà đoàn đội lại không có người chắn quái nên tôi mới thêm chút điểm vào Thể Chất. Nhưng tôi không muốn làm cận chiến, chỉ muốn yên tĩnh ở hậu phương góp sức nên tôi lại thêm cả Trí Lực nữa. Tôi cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng lúc mới bắt đầu lợi hại hơn so với đồng đội, ai ngờ càng chơi càng không ổn..."

Mập mạp nhăn mặt thở dài: "Nếu không có thiên phú thì tốt rồi." Không có thiên phú trói buộc, mình đã sớm một lòng một dạ làm pháo đài pháp sư, cần gì phải rối rắm như vậy!

Thanh niên cao gầy sắc mặt phức tạp. Trải qua một loạt hành vi tìm đường chết, cuối cùng mập mạp cũng lưu lạc đến tiêu chuẩn giống cậu ta... Đây chính là chênh lệch bẩm sinh!

Tô Thần không còn gì để nói, anh nhịn không được hỏi: "Anh không nghĩ đến chuyện thêm điểm Trí Lực rồi nuôi một vật triệu hồi hệ pháp thuật sao?"

"Không có quyển trục nha." Mập mạp phiền muộn.

"Thế vì sao sau khi có gấu ngựa rồi anh còn học triệu hồi thụ yêu?" Tô Thần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nếu kịp thời sửa chữa sai lầm, mập mạp ít nhất có thể trở thành cao thủ tầm trung, không đến mức càng ngày càng thảm thế này,

Mập mạp mờ mịt: "Đồng đội cho nên tôi học."

Vân Nhàn: "..." Thứ này sợ là đồ ngốc đi?"

"Anh làm cách nào để sống đến tận bây giờ?" Tô Thần vô cùng tò mò hỏi.

"Thì cứ chơi chơi rồi chơi đến bây giờ..." Mập mạp vô tội nhìn lại.

"Vậy anh đến Tinh Thiên làm gì?" Tô Thần cạn lời: "Tiếp tục hợp tác với đồng đội lúc trước không tốt hay sao?"

Mập mạp quay đi, chột dạ lắp bắp: "Tôi... Tôi gần đây có chút mâu thuẫn với họ, không thích hợp tiếp tục hợp tác..." Hiển nhiên không muốn nói thật.

Tô Thần lộ ra biểu cảm cười như không cười. Theo anh đánh giá, có lẽ đồng đội bị mập mạp liên lụy chịu không nổi nữa, tính toán giết người lấy kĩ năng tự mình chơi. Đây chính là vận mệnh của người chơi có thiên phú, có năng lực thì bị mượn thiên phú dùng để leo lên đỉnh kim tự tháp, không có năng lực thì chỉ là quái tinh anh hình người có xác suất trăm phần trăm rơi quyển trục kĩ năng.

Lông tơ mập mạp dựng đứng, chuông cảnh báo trong lòng reo vang, rất muốn nhích nhích ra hướng cửa phòng một chút.

Ngay lúc anh ta đang thấp thỏm bất an, Vân Nhàn tuyên bố: "Được rồi, bắt đầu kí hiệp ước thôi."

"Kí như thế nào?" Thuật sĩ dò hỏi.

"Trước hết viết nội dung tỉ thí, sau đó lên đánh một trận, thua thì phải thực hiện hiệp ước theo nội dung đã ghi." Vân Nhàn chỉ chỉ đài tỉ thí, mỉm cười bổ sung: "Có hệ thống giám sát, không thể đổi ý."

Tô Thần nhắc nhở: "Đây chính là cơ hội cuối cùng của mấy người, nếu hối hận thì cửa ở bên kia." Anh chỉ chỉ ra cửa, đồng thời nhếch khóe miệng: "Đừng trách tôi không nhắc trước, nếu đã ở lại thì nhất định phải nghe lời trung thành. Phản bội đồng nghĩa với chết, miễn thương lượng."

"Tôi đã sớm nghĩ kĩ rồi." Thanh niên cao gầy biểu tình kiên quyết, ánh mắt kiên định.

Thuật sĩ nói thẳng: "Bắt đầu đi."

Mập mạp run run như bị bệnh nhưng vẫn đứng im tại chỗ.

"Tốt, bắt đầu thôi." Tô Thần dẫn đầu bước lên đài tỉ thí. Tiếp theo thanh niên cao gầy, thuật sĩ, mập mạp thay phiên nhau bị ngược đãi một trận.

Sau đó Vân Nhàn lên sân khấu ngược đãi một lần nữa.

Thật ra nếu thuật sĩ sử dụng thuật Giam Cầm cũng không đến mức không có sức chống cự, có điều trong lòng anh ta biết rõ đây chỉ là tiết mục ngang qua sân khấu nên cũng không phản kháng.



Kí kết hiệp ước xong, Vân Nhàn nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn đám đồng đội mới cũng nhu hòa hơn.

"Mỗi người lấy một cái tên đi, để tiện xưng hô về sau." Cô chỉ chỉ bản thân: "Phụ Trợ."

Tô Thần theo sát cô tự giới thiệu: "Mục Sư."

Thuật sĩ có chút bất đắc dĩ: "Chơi tới bây giờ tôi cũng chưa gặp qua đạo cụ có thể tấn công người chơi dựa vào tên thật đâu."

Vân Nhàn không để ý: "Cẩn thận sẽ không sai."

"Tôi tên Vương Viễn." Thuật sĩ nói ra tên thật của mình.

"Cố Văn Nhạc." Thanh niên cao gầy thành thật khai báo.

Mập mạp nhỏ giọng nói: "Mọi người đều gọi tôi là Mập Mạp." Thần sắc anh ta rất bất an, cứ như lo lắng có người tấn công bất ngờ vậy.

"Võ trang cho bọn họ, lát nữa vào phó bản." Tô Thần nói.

Trận doanh chiến vừa kết thúc còn vào phó bản gì nữa? Đang lúc những người khác buồn bực không hiểu, Vân Ông Già Noel bắt đầu phát quà.

Đầu tiên là đưa Cố Văn Nhạc nhuyễn giáp Thủ +1 Thể Chất +3, bao đầu gối Thủ +1 Thể Chất +2, sau đó tìm kiếm nửa ngày lại đưa thêm một quyển trục kĩ năng nữa. Cô Văn Nhạc vạn phần kinh hỉ, cuống quít cầm lấy, thấy quyển trục đó là một kĩ năng bị động, mỗi đòn tấn công được tăng thêm 3 điểm sát thương thiêu đốt.

Vân Nhàn nói với cậu ta: "Đi theo con đường thuần đánh thường, không cần ỷ lại vào kĩ năng. Ngoài ra nhớ nhanh chóng hoàn thành chương trình học cơ sở viễn chiến cao cấp, tăng tỉ lệ bắn trúng."

"Rõ!" Cố Văn Nhạc lớn tiếng đồng ý.

Tiếp theo là thuật sĩ. Vân Nhàn đưa cho anh ta pháp bào, quần, giày, sau đó đưa thêm kĩ năng Lôi Điện và Thiên Thạch. Kĩ năng Thiên Thạch: Rơi xuống vô số thiên thạch trong phạm vi 1*1 tạo thành sát thương quần thể, phối hợp với người vừa có kĩ năng khống chế vừa có kĩ năng sát thương đơn thể như Vương Viễn là vừa đẹp.

"Anh đổi nghề thành pháo đài pháp sư, cố gắng nâng cao sát thương gây ra." Vân Nhàn nói.

Vương Viễn nửa hưng phấn nửa phiền muộn: "Thành quả phấn đấu thật lâu cũng không khác lắm đồ người khác tùy tiện cho..." Anh ta cảm thấy kiếp sống trong game của mình cực kì thất bại.

Cuối cùng là Mập Mạp. Vân Nhàn theo thói quen ném cho anh ta một đôi giày và hai món vật phẩm trang sức, lấp đầy bộ trang bị. Nhưng nên cho Mập Mạp kĩ năng gì thì cô lại do dự.

"Tôi thật sự không thể cận chiến đâu..." Mập Mạp đáng thương nói, rất sợ bị ép buộc thêm Thể Chất rồi ném lên tiền tuyến làm bao cát.

Tô Thần nhìn lướt qua anh ta, lạnh nhạt nói: "Để anh lên phía trước tôi cũng không yên tâm."

Mập Mạp bấy giờ mới nhẹ nhàng thở ra.

Vân Nhàn thương lượng với Tô Thần: "Anh là main tank, bình thường thì anh chắn quái, lúc cần nghỉ ngơi thì dùng vật triệu hồi thay thế. Nham quái của tôi, gấu ngựa thụ yêu của Mập Mạp đều có thể làm lá chắn thịt."

"Ừm, vậy cũng khá tốt. Người chơi không có thiên phú phòng thủ không chắn được bao lâu, vật triệu hồi ít nhất không sợ chết." Tô Thần đồng ý, một lúc lâu sau anh hỏi: "Cô đã nghĩ kĩ hết rồi, còn do dự gì nữa?"

"Tôi định để Mập Mạp làm phó tank, kĩ năng hiện tại của anh ta cũng đủ đảm nhiệm vị trí này rồi nên tôi đang suy xét bổ sung năng lực tấn công. Nhưng mà tôi lo số lượng kĩ năng nhiều, anh ta dùng loạn, lãng phí MP." Vân Nhàn đau khổ suy ngẫm.

Mập Mạp: "..." Mình cũng có kém cỏi đến nông nỗi đấy đâu... Mập Mạp yếu ớt nghĩ.

Cuối cùng Vân Nhàn chọn kĩ năng triệu hồi rắn độc: "Rắn độc có thể phun khói độc gây sát thương diện rộng, mục tiêu trúng độc sẽ rớt máu liên tục." Vân Nhàn ném quyển trục cho Mập Mạp: "Thành thật một chút, cứ làm việc theo chỉ huy là được."

Mập Mạp vội gật đầu. Cầm quyển trục trong tay anh ta rốt cuộc cũng yên tâm. Đối phương đưa trang bị đưa kĩ năng sảng kɧօáϊ như vậy, có thể thấy hẳn sẽ không ra tay với anh ta.

Tô Thần âm thầm nghĩ, người có thể sống sót đến bây giờ đúng là kiểu gì cũng có.



"Nghe đây, chức trách của mọi người là đánh quái tới khi gần chết, không được đoạt quái, Phụ Trợ sẽ hoàn thành một kϊƈɦ cuối cùng. Xong việc sẽ dựa theo tình hình mà phân phối vật phẩm." Anh nhìn quanh bốn phía, trầm giọng tuyên bố quy tắc, trong ánh mắt là ý cảnh cáo.

Ba người kia rối rít gật đầu.

"Vậy trước hết cứ luyện cho quen tay đi. Trang bị mới, kĩ năng mới, đồng đội mới, rất nhiều thứ cần phối hợp." Vân Nhàn vừa nói vừa sử dụng quyển trục bí cảnh, phát quà xong cô cũng sắp tán gia bại sản đến nơi rồi.

Quyển trục mở ra, trước mặt mọi người là một cánh cửa sắt chầm chậm mở.

"Vào đi thôi." Tô Thần nói xong dẫn đầu bước vào. Cố Văn Nhạc nhanh chóng theo sau, Vương Viễn và Mập Mạp cũng đi theo. Chờ bốn người họ đều vào hết, Vân Nhàn mới là người cuối cùng vào cửa.

Một lúc lâu sau, cửa sắt mới biến mất.

- -------------------------------------

Vẫn là địa hình số 6 quen thuộc. Vương Viễn chậm rãi mở miệng: "Chỉ có mấy người chúng ta có lẽ sẽ không thể nhẹ nhàng thông quan được."

Vân Nhàn nhướn nhướn mi: "Anh từng vào phó bản bí cảnh rồi?"

"Ừm, đoàn đội từng nhặt được một quyển trục bí cảnh, độ khó đơn giản. May mắn thông quan xong mỗi người được một điểm thuộc tính tự do." Vương Viễn thừa nhận.

Thật sự có điểm thuộc tính tự do! Trong lòng Cố Văn Nhạc có một ngọn lửa nóng. Mới đầu cậu ta cho rằng việc đưa điểm thuộc tính là nói dối để lôi kéo người chơi nhập bọn. Thật ra có trang bị, có kĩ năng đã tốt lắm rồi, cậu ta rất vui vẻ, trăm triệu lần không nghĩ tới kinh hỉ lớn còn ở phía sau.

"Hai người cũng có thể thông quan, bây giờ có tận năm người, sợ cái gì?" Tô Thần vừa nói vừa bước đến bên cạnh tháp bắn tên đầu tiên, nói với Vân Nhàn: "Bắt đầu đi."

Ỷ vào việc có thêm ba người nữa giúp đỡ, anh cũng lười lắp tinh thạch.

Tám người cũng phải gắng sức mà hai người này lại có thể thông quan? Vương Viễn líu lưỡi, nhưng anh ta biết rõ chuyện kì quái gì ở trêи người hai thứ phi nhân loại trước mắt này cũng đều có khả năng nên cũng không nói gì nữa.

"Vậy bắt đầu đây." Vân Nhàn thông báo với hệ thống muốn bắt đầu trò chơi. Chốc lát sau hai mươi con sói hoang xuất hiện.

Tô Thần cầm hấp huyết kiếm lẳng lặng chờ đợi, khi bầy sói lao tới trước mặt, anh lập tức vung kiếm bổ vào con sói đi đầu.

"Mập Mạp, thả gấu ngựa!" Vân Nhàn hô lớn.

Vốn ý của cô là muốn trước sau giáp kϊƈɦ, quây bầy sói vào một chỗ để tiện sử dụng kĩ năng quần công. Ai ngờ bỗng nhiên có một con gấu ngựa xuất hiện ngay trước mặt Tô Thần, vừa vặn ngăn cản con sói thứ hai tấn công.

Mập Mạp lộ ra nụ cười rụt rè nhìn Vân Nhàn tranh công, giống như cảm thấy mình vừa hoàn thành một nhiệm vụ lớn lao.

Vân Nhàn: "..."

Thật ra Mập Mạp không làm sai. Đổi thành đoàn đội khác làm vậy không thành vấn đề, có thể giảm bớt áp lực cực lớn cho main tank, nhưng đổi thành công hội Tinh Thiên thì...

Âm thanh bất mãn của Tô Thần truyền đến: "Con gấu này ăn cái gì mà béo vậy hả? Đứng ở đây vướng víu quá đấy!"

Mập Mạp nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn ngây dại.

- -----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Gấu ngựa: Bảo bối tổn thương nhưng bảo bối không nói, bảo bối muốn ôm một cái.

Mập Mạp: Tuy rằng nặng hơn hai trăm cân nhưng nó vẫn chỉ là một đứa bé thôi...

Vân Nhàn: Mập Mạp mới thật sự là người may mắn.
Bình Luận (0)
Comment