Vô Hạn Thiên Phú Chi Vị Diện

Chương 102



Trong lúc tất cả mọi người vẫn đang yên ổn, ngắn hoa tại bên trong hoa viên của Ái Hoa Tiên Tử.
Thì trận pháp sư của thương hội đã về đến đây rồi.

Vì quá vội vàng ông ấy cũng không để cho nha hoàn vào trong thông báo cho nhóm người của Vũ Thiên.

Mà là trực tiếp xông đến rồi.
La Lão chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì Dương Lão (tên của vị trận pháp sư) đã liên tục hô to rồi:
“La chấp sự, La chấp sự, xảy ra chuyện lớn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi”.
Nhìn bộ dạng chấn kinh chi sắc, và nét mải hớt hãi của ông ấy, làm La tiền bối cũng gấp theo, nhanh chóng nói:

“Bình tĩnh, bình tỉnh, giảng xem đã xảy ra chuyện gì rồi”.
Sau khi túm lấy bình trà trong Hoa Viên, uống mấy ngụm lớn xong, Dương Lão mới cất lời kể lại tình hình hiện tại ở cửa vào chính của bí cảnh.
Nghe xong La lão đã hoảng hồn rồi, nhiều cá thể Phệ Thiên Thần Long cao cấp như thế, làm sao mà phe nhân loại có thể địch lại.
La chấp sự bộ dáng còn muốn gấp gáp hơn Dương Lão mấy phần, nhanh chóng phá không đi thông tri cao tầng.
Sự việc này chậm một giây cũng không được a, bây giờ nhân vật chính vẫn chưa hiểu đến cùng là có chuyện gì, vội hướng vị trận pháp sư hỏi rõ một lần nữa (vì lúc nãy La chấp sự sợ là cơ mật của thương hội, nên đã dùng linh lực của mình ngăn cách âm thanh tránh người khác nghe được).
Dương Lão cung kiên trì giảng giải cho Vũ Thiên một lần nữa, lần này cũng không có ngăn cách âm thanh.

Nên Tố Nhi, Uyển Nhi, Ái Hoa Tiên Tử, Cơ Hạ, Siêu Phàm và bốn vị cung phụng đều nghe rõ ràng vô cùng.
Khi biết được thông tin này, bất kỳ một ai trong nhóm người đều hít một hơi lãnh khí, khiếp sợ cùng cực a.
Sau đó bốn vị cung phụng đồng thanh cùng nhau hét lên:
“Dương Lão mau bố trí một cái truyền tống trận, đưa ta đến lối vào bí cảnh nhanh lên”.
Bốn người bọn họ muốn đến nơi đó, góp một phần sức của mình, phòng thủ bọn Phệ Thiên Thần Long phá vở trận pháp xông ra bí cảnh đồ sát sinh linh.
Tuy vẫn trong tình trạng mệt mỗi, sau khi vừa mới tạo ra một cái trận pháp tiên cấp, nhưng vị trận pháp sư này vẫn làm theo sự phân phó của bốn vị cung phụng.
Khi trận pháp này hoàn tất, Dương Lão và bốn vị cung phụng đã cùng nhau bước vào trong, một lần nữa tiến về phía đông Hoang Mạc Đảo.
Bỏ lại một đám người trẻ tuổi ở lại hoa viên, lúc này đang ngây ngốc nhìn nhau, không biết làm gì cả.
Bỗng Nhiên Tố Nhi kéo tay tiên tử, rồi lên tiếng:
“Muội và Ái Hoa tỷ đi tìm La Lão, có chút chuyện.
Vũ Thiên ca, Phương Uyển tỷ cùng Cơ Hạ và Siêu Phàm, mọi người tự lo liệu cho mình đi nhé”.
Để lại một câu nói này, hai nàng đã như một cơn gió rời khỏi Hoa Viên rồi, tuy bình thường Tố Tố rất ham chơi, nhưng tình cảnh trước mắt này, Tiểu Tố sợ toàn giới tu sĩ ở Thiên Phú Vị Diện sẽ không giải quyết được.

Nên Tố Nhi muốn tìm đến La chấp sự, nhờ ông ấy bố trí cho mình một cái Vượt Giới Truyền Tin trận, lần nữa liên lạc với phụ thân mẫu thân của mình.
Nhờ bọn họ giáng lâm Thiên Phú Vị Diện một chuyến, ra tay cứu vớt toàn bộ sinh linh ở đây.
Rất nhanh Tố Tố và Ái Hoa Tiên Tử, đã tìm gặp La Lão rồi, lúc này ông ấy cũng hoàn thành thông tri tin tức này với ba mươi lăm hòn đảo rồi, chiến lực đỉnh thiên của các hòn đảo còn lại sẽ, nhanh nhất có thể tiến về Hoang Mạc Đảo.
Hiểu Tố Nhi muốn gì, tiếp đó ba người lại tiến vào một cái mật thất thật kín, vì đa số cung phụng đã đi hết, nên Ái Hoa bất đắc dĩ phải ở bên ngoài hộ pháp cho Tố Tố và La Lão ở bên trong.
Sau đó ông ấy lấy ra một đống đồ vật linh tinh, chỉ có ngươi trong nghề mới biết, bắt đầu tạo lên Vượt Giới Truyền Tin Trận.
Tố Nhi ở bên cạnh đã chuẩn bị sẵn một vạn cực phẩm linh thạch rồi, nàng biết chuyện này rất gấp, không thể chậm một giây một khắc nào, chỉ cần La chấp sự bố trí xong nàng sẽ ngay lập tức ném chúng vào, để kích hoạt trận pháp một cách nhanh nhất.

“---“
Tại bên trong bí cảnh, lúc này ba con Phệ Thiên Thần Long thập nhị cấp (cũng là ba cái cầm đầu của phe này) đang ra sức phá trận pháp do phe nhân loại bố trí ra.
Một con là giống cái duy nhất, bên trong ba con yêu thú, có chút phẫn nộ, dùng ngôn ngữ của loài người quát lên.
“Đám nhân loại này thật là đáng ghét, vậy mà dám dùng trận pháp nhốt chúng ta lại một lần nữa”.
Nghe vậy, một cái Phệ Thiên Thần Long (là giống đực, Long Đại) trong hai con còn lại mới lên tiếng đáp lời:
“Tam muội (tác gọi là Long Tam) bớt giận, cái trận pháp nho nhỏ này không ngăn chặn chúng ta được bao lâu nữa đâu.
Chỉ cần nó không thuộc loại phong ấn, cùng loại với cái mà đã nhốt chúng ta vô số năm trong bí cảnh này.
Với chiến lực của chúng ta hiện tại, cho dù là trận pháp tiên cấp cực phẩm cũng không trụ được quá ba ngày, trước sự công kích của ba huynh muội ta.
Ngày tất cả đồng tộc của ta, thoát ra được khỏi mảnh đất này, cũng chính là ngày vị diện này sinh linh đồ thán, đứng đầu trong thiên địa”.
Cái yêu thú còn lại sau cùng (Long Nhị), lúc này cũng lên tiếng:
“Làm sao đại ca lại tự tin đến thế, cho rằng tộc ta sẽ trở thành giống loài nằm ở đỉnh kim tự tháp của vị diện này?”
Long Tam cũng tiếp lời:

“Muội cũng có cùng câu hỏi với Nhị ca nha”.
Long Đại một bên tiếp tục ra sức phá trận, một bên bình thản trả lời:
“Tự tin từ đâu mà ra à, lúc trưa nhị đệ và tam muội chắc cũng có thấy, phe nhân loại tập chung nhân lực tiến vào trong đây a.
Nhưng ta chỉ vừa cảm nhận được một luồng thần thức quét ta, sau đó bọn họ đã như chuột thấy mèo, ngay lập tức chạy khỏi bí cảnh rồi.
Điều này có nghĩa là gì Nhị Đệ và Tam Muội có biết không, có nghĩa là bọn họ dù đã tập hợp thêm cường giả.

Nhưng vẫn không có phần thắng trước lực lượng thật sự của chúng ta.
Nên mới tạm thời, tao ra trận pháp, ngăn không trong tộc ta đánh ra, tranh thủ thời gian tích xúc chiến lực thêm một lần nữa”.
Nghe những lời này từ đại ca của mình, Long Nhi và Long Tam đã ngay lập tức minh bạch, không hỏi thêm gì nữa, càng thêm ra sức phá nát cái trận pháp ngăn chặn đường ra của tộc họ.
“----“
Lúc này ở bên trong mật thất, La chấp sự đã hoàn thành xong công việc của mình rồi, Tố Tố đã có thể nói chuyện cùng song thân của mình được rồi.
Tín hiệu truyền tin vừa mới được kết nối từ hai phía, Tố Tố gấp gáp hô lên ba tiếng:
“Phụ thân, phụ thân, phụ thân…”
Ở một cái vị diện xa xôi, hiện tại cha của Tiểu Tố đang an tọa trong một cái cung điện nguy nga, ngay thấy giọng nói gấp gáp của con gái mình được phát ra từ truyền âm trận, ông ấy ôn nhu mỉm cười nói:
“Tiểu công chúa của ta, lại làm ra chuyện tình gì không thể giải quyết ở hạ giới nữa rồi à, làm sao mới qua một thời gian ngắn, đã truyền tin cho phụ thân nữa rồi?”.


Bình Luận (0)
Comment