Vô Hạn Thiên Phú Chi Vị Diện

Chương 110



Sau khi nghe Như Hạ giảng xong, mọi người trong phòng khách đã khiếp sợ vô cùng trước sự bao la rộng lớn của vụ trụ.

Càng khiếp sợ hơn về sự tồn tại của vị đại năng kia, nếu những gì trong điển tịch nói là đúng, như thế có thể gọi vị kia là Đấng Sáng Thế rồi.

Đúng lúc này Như Hạ cảm nhân được phu quân của mình đã tiến vào giai đoạn quan trọng nhất của việc vượt giới câu thông, vội làm ra thủ thế yên lặng với La Chấp Sự, Ái Hoa Tiên Tử, Ngân Nhi và Diệp Nhi, còn riêng bản thân mình vội vàng hộ pháp cho chàng.

“----“
Tại một khoảng không vũ trụ, cách Thiên Phú Vị Diện không quá xa, thần niệm của Tố Phong đang cựu tượng hóa ra một cái huyễn ảnh giống hệt bản thân.

Hắn hiện tại đang đứng trước một cái thần điện nguy nga lộng lẫy, nếu chú ý kỷ sẽ thấy nó được tạo thành từ vô số hạt cát li ti như lại óng ánh mỹ miều vô cùng.

Không chần chừ quá lầu, Huyễn ảnh của Tố Phong lập tức đi vào cửa thần điện đang được mở.


Hoang Mạc Thần đang tại tu luyện bên trong, cảm nhận được người đến là kẻ đứng đầu Kinh Thiên Thương Hội, vội vàng tiếng ra đón chào (thương hội cũng đã kinh doanh tại Thiên Phú Vị Diện nên Hoang Mạc Thần cũng đã gặp Tố Phong không ít lần).

Vị thần bảo hộ Hoang Mạc Đảo này biết, tu vi của bản thân thua xa người đến này, nên cung kính là điều không thể tránh khỏi.

Tố Phong đi vào trong chưa được ba bước, trong tằm mắt của hắn đã nhìn thấy Hoang Mạc Thần từ phía trong tiếng ra rồi.

Khi còn cách hắn khoảng ba bước, vị thần này dừng lại, chấp tay hành lễ, sau đó mỉm cười nói:
“Tố Phong hội trưởng, hôm nay giáng lâm nơi này thật vinh hạnh cho ta quá, cũng không biết có chuyên gì hay không mà ngài phải đích thân cho thần niệm của mình đến Thần Điện của ta?”
Hoang Mạc Thần biết phu thân của Tố Nhi chắc là đang có việc gấp, nên không có mời ngài ấy vào phía trong tránh làm mất thời gian của đôi bên, hắn từng nghe các vị thần khác nói tuy người hội trưởng này tu vi rất cao, nhưng lại rất gần gũi, không tỏ vẻ gì cao cao tại thượng cả, có việc tìm người đều là đích thân đến nơi.

Cho dù kẻ kia có tu vi cao hơn hay thấp hơn bản thân cũng vậy, hôm nay ngoại lệ dùng thần niệm cụ tượng hóa đến chỗ của hắn, chắc xảy ra đại sự gì rồi.

Nghe thấy câu hỏi của Hoang Mạc Thần, Tố Phong điềm tỉnh trả lời:
“Chắc Hoang Mạc Thần cũng biết, ta có một cái con gái duy nhất bây giờ nó đang ở Thiên Phú Vị Diện rông chơi cùng lịch luyện”.

Vị thần này gật gật đầu đáp:
“Điều này ta có biết, chẳng lẽ thiên kim của ngài xảy ra chuyện gì?”
Thấy vẻ mặt lo thắng thật tâm của Hoang Mạc Thần, hội trưởng thương hội vội vã nói:
“Không, không phải, tình huống cụ thể là như thế này, tại hoàn đảo thuộc quyền bảo hộ của người, xuất hiến một cái bí cảnh, bên trong tồn tại một loài yêu thú cường đại và tàn độc, mà phe nhân loại tại Thiên Phú Vị Diện không phải là đối thủ của chúng.

Trước tình hình này, con gái của ta mơi nhờ người phụ thân này đến giúp một lần, tránh để sinh linh trong vị diện lâm vào cảnh đồ thán, hôm nay ta đến nơi đây để xin phép Hoang Mạc Thần cho ta ra tay một thoáng”.

Phụ thân của Tiểu Tố cũng không có nói ra mục đích còn lại của bản thân, là hắn đến hạ giới này còn muốn xem chàng rễ quý tương lai nữa.


Nghe Tố Phong giảng xong, Hoang Mạc Thần trầm tư một hồi lâu, sau đó mới không quanh co, thẳng thắng đáp:
“Cũng không giấu gì với hội trưởng, sự việc này ta đã sớm biết rồi, vẫn tại đang một mực chú ý đến cuộc chiến giữa phe nhân loại và phe Phệ Thiên Thần Long.

Đến giờ vẫn chưa ra tay là vì, bản thân ta và một vị thần khác tu vi đã đạt đỉnh phong rồi, sắp phi thăng đến vị diện cao hơn, không còn tiếp tục bảo hộ Thiên Phú Vị Diện được bao lâu nữa.

Cho nên hai ta muốn thông qua trận chiến này lựa chọn người tiếp nối hai ta thủ hộ cái vị diện này, nếu không đã sớm diệt sát bọn yêu thú này rồi.

Nhưng Hoang Mạc Thần ta thật rông ngờ đến, tâm địa của thiên kiêm nhà ngài lại thiện lương đến như vậy, thế mà vì sự bì an của những sinh linh tại Thiên Phú Vị Diện, lại đích thân mời Tố Phong Hội Trưởng giáng lâm một chuyến”.

Nghe Hoang Mạc Thần giảng giải xong, hội trưởng của Kinh Thiên Thương Hội cũng đã hoàn toàn minh bạch rồi, có chút hiếu kỳ hỏi thêm:
“Thế Hoang Mạc Thần và vị kia đã tìm được người nối nghiệp chưa?”
Vị thần bảo hộ Hoang Mạc Đảo này cũng thật lòng đáp:
“Đã tìm được rồi, ta thì vừa ý với đại viện trưởng của Thiên Phú Học Viện, Độc Cô Vô Tình cái tên này có thiên phú thổ hệ rất thích hợp cho làm truyền nhân của ta.

Vị thần còn lại cũng vừa ý với đại nguyên lão của học viện kia, nàng tên là Độc Cô Hân thì phải…
Nhưng điều làm hai ta buồn bực nhất chính là, hai cái này tu vi đã sớm có thể phi thăng rồi, không hiểu vì cái gì cứ năm lần bảy lượt không chịu độ kiếp a”.

Phụ phân của Tố Tố mỉm cười nói:
“Cài này thì ta biết, hai người bọn họ là muốn thủ hộ học viện cũng như đào tạo nhiều nhân tài hơn cho vị diện, nên mới chờ đợi thời hạn cuối cùng mới vũ hóa phi thăng”.

Nghe Tố Phong giảng xong, Hoang Mạc Thần bừng tĩnh đại ngộ nói:
“Đa tạ lời nói vàng ngọc của ngài, thì ra bọn họ cũng có cùng mục đích với chúng ta, vẫn luôn vì Thiên Phú Vị Diện mà cố gắng.

Hai ta còn định quan sát thêm sự biểu hiện của hai người này trong cuộc đại chiến chắc không cần nữa, nếu vậy, sau khi ngài thu hồi thần niệm, mong người giúp chúng ta trực tiếp ra tay diệt sát đám Phệ Thiên Thần Long Kia”.


Hội trưởng Kinh Thiên Thương Hội mỉm cười đạo:
“Được, dù sao ta cũng đã giáng lâm Thiên Phú Vị Diện rồi, việc này cũng chỉ là thuận tay mà thôi.

Đã không còn gì nữa, Hoang Mạc Thần tiếp tục tu luyện đi, ta đi trước đây”.

Nói xong, thần niệm cựu tượng hóa của phụ thân Tố Nhi đã lập tức tan biến, vị thần bảo hộ Hoang Mạc Đảo, nhanh chóng chấp tay cuối đầu hô:
“Hội trưởng đi thông thả”.

Sau khi xác định Tố Phong đã đi rồi, Hoang Mạc Thần mới lẩm bẩm nói:
“Vị đại nhân này quả thật giống như truyền ngôn rất là gần gũi, ngài ấy đi vội quá ta cũng chưa kịp nói lời cảm ơn nữa, nhờ ngài ấy ta không phải vất vả một chuyến, thôi vậy ngày sau có đồ gì tốt, không dùng thì đem đến cho Kinh Thiên Thương Hội đấu giá, xem như là cảm tạ chuyện hôm nay vậy”.

Tiếp đó Hoang Mạc Thần cũng trở vào trong thần điện của mình tiếp tục tu luyện.

“----”
Trong thời gian Tố Phong thu hồi thần niệm của mình, lúc này tại lối vào bí cảnh Độc Cô Yên Lan đang phải vất vả chạy đôn chay đáo lập danh sách pháp bảo mọi người cần.

Nhưng sau khi lập xong, nàng chỉ có thể biết than ngắn thở dài tự nói:
“Lần này học viện phải xuất huyết lớn rồi”.

Bởi vì đa phần mọi người đều chọn pháp bảo loại chiến giáp, phải biết đây chính là chủng loại có giá cả đắt nhất a….


Bình Luận (0)
Comment