Vô Hạn Thiên Phú Chi Vị Diện

Chương 123



Song tu cùng hai nàng đến chiều, cuối cùng Uyển Nhi và Tố Nhi cũng đã thỏa mãn rồi, trong mấy canh giờ này Vũ Thiên cũng đã không biết bản thân đã tưới tiêu cho u cốc của hai nàng bao lần rồi.

Chỉ thấy khi rút tiểu huynh đệ của mình ra khỏi âm động hai nàng, thì chất dịch màu trắng đục giống như một con suối vậy tràn ra không ngừng.

Bây giờ tinh thần lực của cả ba cũng đã chạm đáy rồi.
Cho nên dù rất là đói bụng, Vũ Thiên cũng phải đành ở lại Long Tiên Giới nằm bên cạnh hai nàng nghỉ ngơi thêm một thoáng vậy, chờ khôi phục một thoáng rồi ra ngoài kiếm thứ gì lót dạ sau vậy.
Khoảng một canh giờ sau, nhân vật chính và hai nàng cũng đã khôi phục hoàn toàn tinh thần lực của bản thân, lúc này Tố Nhi mới dùng thủy nguyên tố thanh tẩy cho cả ba, sau đó phân biệt mặc lại y phục cho mình.

Tiếp đó cả ba mới cùng nhau ra khỏi Vạn Thiên Châu.
Vừa ra khỏi cái không gian pháp bảo này xong, Vũ Thiên và hai nữ nhân của mình đã vắt chân lên cổ mà chạy về phía phòng bếp a, nếu như không nhanh lên nữa thì cái bụng của ba người sẽ biểu tình mất.
Cũng may mắn đây là giờ dùng bữa của mọi người, nên nhân vật chính và hai nữ nhân của mình vào phòng ăn chưa đầy năm phút, thì đã có rất nhiều món ăn được dọn ra rồi.

Tuy rất là đói, nhưng cả ba vẫn rất giữ hình tường khi dùng bữa.

Đúng lúc này Ái Hoa Tiên Tử và La chấp sự cũng đi vào.

Nhìn thấy Vũ Thiên, Tố Tố và Uyển Nhi nên hai người họ cũng lại ngồi cùng bàn với ba người nhân vật vật chính.
Sau đó năm người bọn họ vui vui vẻ vẻ cùng nhau ăn cơm và thưởng thức những món ăn ngon lành.

Trong lúc dùng bữa Vũ Thiên cũng không quên hỏi thăm La lão về tình hình trận chiến giữa phe nhân loại và đám Phệ Thiên Thần Long kia.
Khi nghe La chấp sự nói đến việc hai bên đang đình chiến xong thì Vũ Thiên cũng thấy yên lòng hơn phần nào, vì hắn biết như thế phe nhân loại sẽ không có thêm người thương vong.
Lúc này hắn cũng quên mất nhạc phụ và nhạc mẫu cường đại của bản thân rồi, tiếp đó nhân vật chính hỏi thêm La chấp sự một số vấn đề nữa, rồi cũng an phận dùng cơm của mình.
“----”
Lúc này trong một căn phòng vô cùng xa hoa khác, Như Hạ và Tố Phong cũng hoàn thành việc tu luyện ngày hôm nay của mình.
Vừa mới kết thúc việc này xong, phụ thân của Tố Tố đã ngay lập tức thả ra thần niệm của bản thân, nhìn xem tiểu công chúa của mình đã ra khỏi pháp bảo của Vũ Thiên chưa.
Sau khi quan sát một lúc, Tố Phong mới mỉm cười hướng về vợ của mình nói:
“Hiền tế của chúng ta cũng khá là phong lưu a, mới chừng đó tuổi mà đã có hai nữ nhân cho bản thân rồi”.
Nghe thế Như Hạ mới nhìn chồng mình hỏi:
“Bên cạnh tiểu tế chúng ta chỉ có thêm một người khác phái thôi mà, sao chàng lại nói thế?”
Nhận được câu hỏi từ đạo lữ của mình, Tố Phong mỉm cười gõ nhẹ lên mũi nàng một cái rồi mới đáp:
“Muội không cảm nhận thấy công pháp của cái tiểu nữ kia đang tu, giống với công pháp trên người tiểu công chúa của chúng ta à?”
Nghe tướng công mình nói vậy, Như Hạ mới cẩn thận đánh giá Phương Uyển một vòng, sau đó hướng trượng phu của mình nói:
“Đúng như chàng nói, muội đã cảm nhận được rồi.
Nhưng mà bỏ qua vấn đề này đi, chắc tiểu công chúa của chúng ta cũng biết trước chuyện này rồi, Tiểu Tố cũng đã chấp nhận, chúng ta là phụ mẫu cũng chỉ có thể chúc phúc cho bọn trẻ mà thôi.

Huống hồ con rể ưu tú như thế, có thêm mấy cái hồng nhan ở cạnh cùng là chuyện bình thường mà.
Nếu chàng muốn thiếp cũng đồng ý thôi, người ta nếu mà không chịu thiếp sẽ tìm cách bắt nàng về cho chàng”.
Nghe xong vợ mình nói, Tố Phong đã ho sặc sụa rồi:
“Khụ khụ khụ…
Ý của ta không phải là chuyện đó…
Ý của ta là, tiểu công chúa của chúng ta phải chia sẻ nam nhân với một người con gái gái, là phụ thân ta có chút không muốn, đồng thời ta cũng sợ tiểu tố nhà chúng ta chịu ủy khuất a”.
Thấy vẻ nghiêm túc của chồng mình, Như Hạ xém chút cười phun, nàng không ngờ cũng có ngày chứng kiến trượng phu của mình lo trước lo sau a.

Nàng không biết phu quân thường ngày thông minh thực lực cường đai đi đâu mất rồi.
Gắng nhìn không cười mẫu thân Tố Nhi mới hướng chồng mình nói:
“Chàng lo xa quá làm gì, Vũ Thiên mà dám để tiểu công chúa nhà chúng ta chịu bất kỳ uất ước nào thì chàng ra tay giáo huấn là được.
Nhưng mà theo quan sát của thiếp chuyện ấy chắc không có đâu, vì bây giờ Tố Tố và cái tiểu nữ kia rất là hòa thuận a.
Thế nên bây giờ, chúng ta không cần ở đây đón già đón non nữa, mau mau đi đến phòng ăn đi a, thiếp cũng đã hơn một ngày rồi mới thấy con gái đó”.
Nói xong nàng đã phá không gian về hướng Tiểu Tố, Tố Phong thấy thế cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ sau đó cũng đuổi theo vợ mình.
“----”
Chỉ sau mấy cái chớp mắt song thân của Tố Nhi đã đến trước cửa phòng ăn rồi, sau đó hai người cũng nhanh chóng tiến vào trong.
Ái Hoa Tiên Tử và La Chấp Sự khi nhìn thấy hai người đi vào, đã ngay lập tức buông đũa đứng lên cúi chào:
“Gia chủ, phu nhân”.
Thấy thế Tố Phong vội phất tay ra hiệu cho La Lão và Ái Hoa ngồi xuống, sau đó mới mỉm cười hướng hai người nói:
“Sau này không cần phải thế nữa, bỏ mấy cái này đi, dù sao tất cả đều là người một nhà mà, khi nào có người ngoài hả thế”.
Nghe thế La chấp sự và Tiên Tử nhanh chóng đáp:
“Vâng thưa gia chủ”.
Lúc này Tố Nhi mới vui vẻ hướng về ba mẹ của mình nói:

“Phụ thân, mẫu thân hai người đến đây rồi, thì mau ngồi vào bàn dùng bữa cùng với mọi người đi”.
Nghe thấy con gái mình yêu cầu như thế, Tố Phong và Như Hạ cũng nhanh chóng đến ngồi cạnh tiểu công chúa của mình.
Sau khi để hai người an vị, Vũ Thiên cũng thỉnh an nhạc phụ nhạc mẫu của mình.

Phương Uyển ngồi một bên, biết đây là song thân của Tố Nhi cũng vội vàng ra mắt hai người.
Thấy vậy Tố Phong và Như Hạ cũng gật đầu với hiền tế của mình và Uyển Nhi.

Sau đó mọi người cũng cùng nhau tiếp tục dùng bữa.
Song thân của Tố Nhi đều là người ra tâm lý cũng không có hỏi thêm thông tin gì về một cái nữ nhân khác của Vũ Thiên.

Họ quyết định có cơ hội sẽ hỏi tiểu công chúa về nàng sau.
Nhờ vậy, bữa ăn cứ như thế tiếp diễn trong không khí vui vẻ, mọi người cùng nhau chia sẻ tâm đắc tu luyện của mình trên bàn tiệc.
“----”
Cùng thời điểm này.
Long Đại cũng đã hoàn thành việc điều tra, động thái bất thường của phe nhân loại rồi.
Sau khi đích thân xác nhận chỉ có một cái nhân loại trông chừng lối ra, và không có cạm bẫy nào ở bên ngoài cả.
Cái Phệ Thiên Thần Long này, mới một lần nữa trở về sâu trong bí cảnh, kêu gọi đồng tộc tập chung lại một chuyến, lên chiến thuật cho việc đánh ra vào hai ngày tới..


Bình Luận (0)
Comment