Vô Hạn Thiên Phú Chi Vị Diện

Chương 126



Một lúc sau, Ái Hoa Tiên Tử cũng đã đến trà quán này rồi, vừa đến đây nàng đã đưa cho Tố Nhi một cái nhẫn trữ vật đầy ấp hạ phẩm linh thạch.

Khi nhận được truyền tin của Tố Tố, Ái Hoa không biết tiểu thư rốt cuộc cần mớ hạ phẩm linh thạch kia để làm gì, nhưng bây giờ thì đã biết rồi.

Không chờ đợi lâu hơn được nữa, khi cầm được giới chỉ trữ vật này vào tay, Tố Nhi đã ngay lập tức lấy ra năm khối hạ phẩm linh thạch đưa cho gia gia kể chuyện kia.

Ông ấy nhìn thấy năm ngồi cái linh thạch này, cũng đã không từ chối nữa, lập tức cho nó vào trong nhẫn trữ vật của mình.

Sau đó tiếp tục công việc kể chuyện của mình.

Làm xong chuyện này, Tố Tố cùng Ái Hoa Tiên Tử đã nhanh chóng trở lại chỗ Tố Phong và Như Hạ.

Khi nhìn thấy Ái Hoa cũng đến, mẫu thân Tiểu Tố đã để nàng ngồi bên cạnh mình, tiếp đó Như Hạ mở ra một cái kết giới ngăn chặn người bên ngoài nghe cuộc trò chuyện này, rồi mới lên tiếng nói:

“Ái Hoa con cũng lớn hơn Tố Nhi cũng có mấy tuổi thôi, bây giờ Tiểu Tố cũng đã có nơi trao thân gửi phận rồi, bao giờ thì đến lượt con đây?”
Nghe Như Hạ hỏi về vấn đề này, Tiên Tử cũng không biết trả lời ra sao a, phải mất không ít thời gian Ái Hoa mới đáp:
“Phu nhân trước mắt con chỉ muốn phụ giúp người và gia chủ một ít công việc kinh doanh của thương hội mà thôi.

Việc lập gia đình Ái Hoa thật sự cũng chưa nghĩ đến, hơn nữa hiện tại con cũng chưa tìm được đối tượng phụ hợp”.

Lúc này Tố Tố ở một bên nghe được câu hỏi mà mẹ mình dành cho Tiên Tử, đồng thời cũng biết mẫu thân mình đã bày ra kết giới, nên mới bạo dạn mỉm cười nói:
“Hi hi… Tố Nhi thấy Ái Hoa tỷ không cần tìm đối tượng phù hợp đâu, cùng muội gả cho Vũ Thiên ca một thể luôn là được”.

Tiểu Tố nói xong, đã có ba đôi mắt trợn trừng lên nhìn này rồi, mấy anh mắt này xuất phát từ Như Hạ, Tố Phong và Ái Hoa.

Cả ba gần như đã không tin vào những gì tai mình nghe được, phụ thân Tố Tố xém chút nữa đã phun ngụm trà vừa mới hớp vào miệng ra rồi.

Sau đó Tố Phong vội nói với con gái mình:
“Tiểu công chúa của ba, thân là phận nữ nhi ai đời lại thay chồng mình tìm thêm nữ nhân như thế”.

Nghe phụ thân mình nói vậy, Tố Tố nhanh chóng đáp:
“Cổ nhân có câu, phù sa không chảy ruộng ngoài, Ái Hoa tỷ xinh đẹp như thế, giỏi giang có thừa, thực lực lại cường đại nữa, cha và mẹ nở gả tỷ ấy ra ngoài sao?
Hơn nữa gả cho Vũ Thiên ca tỷ ấy cũng có thiệt thòi đâu, đầu tiên hết là có được công pháp cường đại, đến phụ thân còn nhìn không ra nữa.

Hai là Ái Hoa tỷ cũng sẽ giống con, có được một con thần thú Vạn Hóa Cốt Long làm sính lễ.

Cuối cùng là lý do quan trong nhất…”
Bỗng nhiên Tố Tố dừng nói, khiến Ái Hoa ngay lập tức hỏi:
“Làm sao muội không giảng nữa?”
Sau khi quét mắt một vòng, Tố Tố mới lên tiếng nói:
“Lý do cuối cùng này, Tố Nhi nói ra mọi người không được cười Tiểu Tố nha”.


Thấy phụ thân mẫu thân và Ái Hoa Tiên Tử gật đầu xong, Tố Tố mới giảng tiếp:
“Con muốn Ái Hoa tỷ cùng gả cho Vũ Thiên ca, một phần là vì muốn tìm thêm người liên thủ cùng con và Phương Uyển tỷ a, hiện tại hai con có chút chịu không nỗi khi song tu cùng huynh ấy rồi, huynh ấy thật sự quá uy mãnh…”
Nghe Tiểu Tố nói xong, Như Hạ và Ái Hoa đã ngượng đỏ cả mặt rồi, hai người chẳng hiểu sao Tố Nhi lại có thể lôi cả sự tình này ra làm lý do được nữa.

Lúc này chỉ có Tố Phong là ở một bên cười sặc sụa mà thôi, hắn không ngờ hiền tế của mình tài giỏi như thế, cường tráng đến mức tiểu công chúa nhà mình cũng phải đi tìm thêm nữ nhân về để liên thủ cùng song tu a.

Ở một bên khác vì là người từng trải, nên Như Hạ rất nhanh lấy lại sự bình tỉnh cho bản thân, sau đó tò mò hướng con gái của mình hỏi:
“Bình thường con cùng hiền tế và Phương Uyển song tu dài nhất là bao lâu? Với lại con tìm thêm nữ nhân cho Vũ Thiên, Phương Uyển tỷ gì đó của con không phản đối sao?”
Nhận được câu hỏi từ mẫu thân của mình, Tiểu Tố cũng không có gấp trả lời.

Bây giờ nàng mới hướng về phía phụ thân của mình hét lên:
“Không cho cha cười nữa, nếu còn cười nữa tiểu công chúa sẽ giận người”.

Làm chuyện này xong, nàng mới trả lời câu hỏi của mẹ mình:
“Lần dài nhất à, hình như là một ngày một đêm, sau đó con ngủ ba canh giờ, khi thức dậy song tu thêm đến chiều nữa.

Còn về Phương Uyển tỷ à, chắc sẽ đồng ý thôi, vì lúc đầu tỷ ấy cũng muốn con đồng thời làm nữ nhân của Vũ Thiên Ca mà, để khi trở về con hỏi tỷ ấy một thoáng.

Hiện tại quan trọng nhất vấn là Ái Hoa Tỷ có đồng ý hay không nè?”
Lúc này Ái Hoa Tiên Tử mặt vẫn còn đó như gấc, khi nghe được câu hỏi này của Tố Tố, nàng vội ngập ngừng trả lời:
“Cho, cho tỷ thêm chút thời gian, tỷ sẽ trả lời muội sao”.

Thật ra Ái Hoa Tiên Tử cũng đã có chút động tâm rồi, nhưng nàng cần thời gian cảm nhận đến tột cùng bản thân có tình cảm với Vũ Thiên hay không.

Bây giờ chỉ có Tố Phong ở một bên là phải âm thầm cười khổ mà thôi, vì sau khi nghe thời gian song tu của hiền tế và tiểu công chúa, Như Hạ đã truyền âm cho hắn nói:

“Chàng nên học tập con rể nhiều hơn a”.

Sau khi truyền âm xong, mẫu thân Tố Nhi cũng đã giải khai kết giới rồi, vì lúc này Ái Hoa đã rơi vào suy tư rồi, nàng đã không hỏi thêm được bất kỳ chuyện gì nữa rồi.

Đúng vào thời điểm này, lão nhân kể chuyện cũng đã hoàn thành công việc của mình rồi, thu dọn một thoáng, rồi ông ấy cũng chắp tay hướng về mọi người nói:
“Hôm nay lão phu đã kể xong bảy câu chuyện cho mọi người rồi, vì thế ta xin đi trước hẹn gặp tất cả vào tối mai”.

Ở trong quán trà cũng có không ít người biết ông ấy chắp tay nói:
“Huyền lão đi thông thả”.

Nói xong lão nhân gia kể chuyện này rất nhanh chóng ly khai khỏi trà quán, lúc này Tố Phong cũng không quên phân ra một tia thần niệm của mình để quan sát lão nhân này.

Bây giờ trời cũng đã vào khuya rồi, trà quán cũng sắp đóng cửa rồi, thấy thế Tố Phong, Như Hạ, Tố Tố và Ái Hoa cũng không ở lại nơi đây quá lâu, sau khi trả tiền trà xong.

Bốn người bọn họ ngay lập tức tiến ra cửa, tiếp đó phá không gian trở về Kinh Thiên Thương Hội.

Vừa về đến thương hội là Tố Nhi đã ngay lập tức chạy đi tìm Uyển Nhi và Vũ Thiên rồi, thấy cảnh này song thân của Tiểu Tố chỉ có thế cười khổ mà quay về phòng mình thôi.

Đúng là con gái lớn lên không thể dùng mà.

Riêng Ái Hoa Tiên Tử thì vẫn mang tâm trạng ngổn ngang, suy tư đủ điều, chậm chạp trở về phòng mình..


Bình Luận (0)
Comment