Vô Hạn Tương Lai

Chương 236

Trịnh Xá mang theo mấy người Lăng Tân tiến vào Súc sinh đạo, trên thực tế, trước đó mọi người cũng đã thảo luận kỹ càng một phen, đến tột cùng là tất cả mọi người cùng nhau tiến vào Súc sinh đạo, hay là chỉ để Trịnh Xá mang theo trí giả và tinh thần lực khống chế giả tiến vào Súc sinh đạo.

Chỉ là thị giác của mọi người đều đã bị ánh sáng cực độ lúc trước phá hủy, tuy có thể quan sát hoàn cảnh xung quanh bằng quét hình tinh thần lực, nhưng đối với những thành viên tiểu đội luân hồi đã quen xem xét bằng mắt, mất đi thị giác cũng đại biểu cho mất đi một phần sức chiến đấu. Hơn nữa nếu Trịnh Xá đem cả tinh thần lực khống chế giả và trí giả đi, những người ở lại gần như sẽ không có sức chiến đấu nào nữa, chỉ cần một người nào đó cầm súng hoặc là cung tên cũng đủ để giết chết tất cả, để mọi người ở lại chính là giao bọn họ cho vận mệnh xử lý, điều này Trịnh Xá thật sự không cách nào tiếp nhận.

-... Không được, các ngươi phải theo cước bộ của ta cùng nhau tiến lên, mặc kệ phía trước có kẻ địch hay khó khăn nào, ta vẫn sẽ bảo vệ các ngươi một cách chu toàn, muốn ta giao sinh tử của đồng đội mình cho vận mệnh quyết định, chuyện như vậy ta không làm được!

Đây chính là tín niệm mà Trịnh Xá vẫn luôn giữ vững, cũng là nguyên nhân khiến hắn một mực cố gắng phấn đấu, không ngừng trải qua thời khắc sinh tử, cho đến khi trở thành người mạnh nhất. Bởi vì Trịnh Xá nhất quyết như vậy cho nên những người còn lại không thể không tiến vào Súc sinh đạo, bất quá dù sao bọn họ cũng đều là thành viên tiểu đội luân hồi, cho dù đã mất đi thị giác, nhưng ít ra vẫn còn có quét hình tinh thần lực, hơn nữa tố chất tâm lý của từng người cũng rất cứng cỏi. Khi chọn lựa thành viên cho đội ngũ tập kích, Trịnh Xá đã cố ý chọn những tư thâm giả của các tiểu đội luân hồi, bọn họ đã trải qua vô số thế giới phim kinh dị, tự nhiên là không có khả năng bị tình cảnh trước mắt quấy nhiễu. Sau khi lăn lộn trong Súc sinh đạo vài ngày, giết chết vài chục con quái thú khổng lồ gặp dọc đường, rốt cuộc mọi người cũng tìm được cổng không gian.

Vừa tìm thấy cổng không gian, Trịnh Xá liền trước một bước tiến vào, vài phút sau lại trở về, đối với chuyện hắn một mình tiến vào thế giới khác, mọi người đều yên tâm đến cực điểm. Ngẫm lại a, thế giới nào có thể giết chết Trịnh Xá cơ chứ? Bất kể là thế giới ác liệt đến cỡ nào, cho dù trực tiếp ném hắn lên Mặt trời, đoán chừng khả năng giết được hắn vẫn chỉ ở mức 0%.

- Ừm, là cổng không gian tiến vào thế giới khác, sẽ không quay ngược lại thế giới lúc trước. Nhưng mà ta rất lo lắng, nhiều thế giới như vậy, vạn nhất “hắn” tiến vào thế giới khác chứ không phải thế giới này, vậy chúng ta sẽ càng đuổi càng xa.

Lăng Tân là trí giả, mà trí giả chính là bộ não của tiểu đội luân hồi, tác dụng căn bản của hắn chính là ở trong những lúc như thế này, khi đội ngũ rơi vào trạng thái do dự, trí giả sẽ là người quyết định thành quả chiến đấu thậm chí là tồn vong của cả đội.

Có huyết thống của Sở Hiên, Lăng Tân được Trịnh Xá hoàn toàn tin tưởng, mà Lăng Tân quả nhiên cũng không phụ lòng tin tưởng của hắn, sau khi nghe Trịnh Xá nói, hắn lập tức trả lời:

- Ta đã có chút suy đoán đối với thế giới này rồi, tuy còn không dám khẳng định, nhưng nếu tiến vào thêm từ một đến hai thế giới nữa, như vậy sẽ có thể khẳng định... Ngươi cảm thấy thế giới này lớn đến mức vô hạn?

Trịnh Xá sửng sốt một chút, sau đó liền gật đầu:

- Thế giới này đương nhiên là vô cùng lớn rồi, chẳng lẽ điều này còn có nghi vấn gì sao?

Lăng Tân lại lắc lắc đầu:

- Vô cùng lớn chỉ là một loại khái niệm mà thôi, hình dung như thế này đi, về mặt vật chất, đa nguyên vũ trụ là vô cùng lớn, bất kể là đối với thế giới, không gian hay thời gian, đều là vô hạn. Nhưng đối với sinh mạng thể mà nói, không thể tồn tại cái gọi là vô hạn, bởi vì nếu thế giới nằm ngoài cảm giác và nhận thức, vậy đối với sinh mạng thể cũng tương đương với không tồn tại. Ví dụ như một người nông dân sinh ra và lớn lên tại Trung Quốc, làm ruộng từ sáng đến tối ngày này qua ngày khác, trong đầu hắn sẽ có khái niệm Tuần lễ thời trang Paris là cái gì sao? Không có khả năng, cho nên đối với hắn, thế giới chính là phố xá thị trấn xung quanh và mấy mẫu ruộng, chỉ như thế mà thôi.

Khi nói đến đây Lăng Tân liền chỉ vào xung quanh:

- Đồng dạng, dùng tin tức trước mắt chúng ta biết, đây là một thế giới nhân tạo, cũng tức là có người kết nối nhiều thế giới lại chung một chỗ, đây là điều kiện tiên quyết chúng ta đã biết, như vậy dùng điều kiện tiên quyết này để tiến hành suy luận, có vô số thế giới kết nối với nhau sao? Đáp án nhất định là không, nếu như cái thế giới này là do tự nhiên mà hình thành, vậy sẽ có khả năng có vô vàn thế giới kết nối với nhau, nhưng nếu như do sinh mạng thể xây dựng, vậy tuyệt đối không có khả năng xuất hiện tình huống vô hạn. Không phải là nghi ngờ đối với năng lực của sinh mạng thể xây dựng nên thế giới này, mà là vì không có bất kỳ sinh mạng thể nào chấp nhận được việc tạo vật của mình lại không nằm trong tầm khống chế.

Trịnh Xá trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng:

- Nói một cách khác, thế giới này là có giới hạn?

Lăng Tân khẳng định:

- Không chỉ có hạn, mà hẳn là còn có trật tự cùng phương thức sắp xếp nhất định, chỉ là chúng ta còn chưa biết rõ trật tự này là gì mà thôi. Bất quá ta nghĩ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trật tự này hẳn là...

Trịnh Xá lập tức cảm thấy hứng thú, hắn vội vàng hỏi:

- Là gì? Rốt cuộc trật tự sắp xếp của thế giới này là gì?

Lăng Tân khoát khoát tay:

- Cứ mô tả những gì ngươi nhìn thấy khi tiến vào cổng không gian trước đã, thế giới bên đó như thế nào?

Thấy Lăng Tân không muốn trả lời, Trịnh Xá cũng không thể làm gì hơn, hắn cau mày nói:

- Đó là một thế giới vô cùng hoang vu, rất bụi bặm, không có chút sinh khí nào, đúng rồi, thế giới đó gần như không có thực vật tồn tại, ít nhất trong phạm vi mấy kilomet xung quanh vị trí của ta chẳng hề có lấy một ngọn cỏ, ngoài đất ra thì chỉ còn sỏi đá.

Lăng Tân cũng không chen vào, đến khi Trịnh Xá nói xong, hắn mới hỏi:

- Không khí chỗ đó như thế nào? Chúng ta có thể hít thở trong thế giới đó hay không?

Trịnh Xá gật đầu khẳng định:

- Ừm, không khí tại đó có thể hô hấp được, chỉ là trong không khí có mùi lưu huỳnh.

Lăng Tân thở ra một hơi, hắn đứng lên nhìn trái phải một chút rồi nói:

- Như vậy chúng ta đóng quân tại đây.

Trịnh Xá lập tức ngạc nhiên, bản ý của hắn là định lập tức tiến vào thế giới tiếp theo, như vậy có thể nhanh chóng xác nhận phải chăng "hắn" cũng đang ở trong thế giới đó, ai ngờ Lăng Tân lại yêu cầu đoàn đội dừng chân tại đây? Hẳn là thế giới kia có gì nguy hiểm sao?

- Đồ ăn!

Lăng Tân cũng hết chịu nổi tình trạng không chịu động não của Trịnh Xá, hắn gần như là hét lên:

- Sao ngươi không dùng cơ nhân tỏa tầng thứ ba mô phỏng thoáng qua một chút? Dù gì ngươi cũng là người mạnh nhất thế giới luân hồi, sắp trở thành Thánh nhân, chẳng lẽ bên trong đầu ngươi chỉ toàn là cơ bắp?

Trịnh Xá cũng có chút xấu hổ, không phải do đầu hắn đầy cơ bắp, mà là do hắn xác thực đã quen với tồn tại của trí giả, kỳ thực thói quen ỷ lại này của hắn cũng có phần do Sở Hiên mà ra. Đối với đội ngũ có Sở Hiên làm trí giả, các thành viên còn lại gần như chẳng phải suy nghĩ gì cả, chỉ cần hoàn thành chức trách của mình là được.

Thấy vẻ xấu hổ của Trịnh Xá, Lăng Tân cũng chỉ có thể xoa xoa thái dương rồi nói:

- Thế giới trước, thế giới này và thế giới kế tiếp, xuôi theo ba thế giới này là một quy luật, đó chính là hoàn cảnh sinh tồn ngày càng ác liệt. Thế giới đầu tiên lúc chúng ta tiến vào gần như chỉ cần duỗi tay ra là có thể lấy được đồ ăn, đến thế giới này nhất định phải đi săn mới có cái ăn. Theo như ngươi nói, hoàn cảnh của thế giới kế tiếp thậm chí có thể so sánh với sa mạc, như vậy chúng ta có thể có đủ đồ ăn để lần mò tìm kiếm cổng không gian sao?

Trịnh Xá bừng tỉnh đại ngộ, hẵn vỗ mạnh tay một cái:

- Đúng vậy, xác thực là cần có đầy đủ lương thực thực phẩm, tuy thế giới này không so được với thế giới lúc trước, nhưng vẫn có rất nhiều dã thú, trong nạp giới của ta có vài cái túi không gian, có thể dùng để tích trữ một ít đồ ăn, thêm cả nước uống nữa... Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta sẽ bắt vài con thú hoang về, tối hôm trước hình như ta có nhìn thấy một loại động vật trông giống đà điểu khổng lồ, nghe nói thịt đà điểu rất giống thịt bò...

Còn chưa nói xong hẳn, Trịnh Xá đã hấp tấp chạy ra xa, dùng tốc độ di chuyển của hắn mà nói, có gọi với theo đi nữa thì tốc độ của âm thanh cũng không đuổi kịp.

- Vô cùng tốt đẹp, rất nhiều nhân loại... Dã thú cực lớn, rừng rậm khắp nơi... Khô cằn bụi bặm, sa mạc hoang tàn... Thế giới quan như vậy không phải là...

Lăng Tân tự thì thào với bản thân, trong lúc thì thào tay hắn cũng không ngừng vẽ mấy vòng tròn trên mặt đất, đến khi ngón tay của hắn nhấc lên, trên mặt đất đã xuất hiện sáu vòng tròn từ trên xuống dưới...
Bình Luận (0)
Comment