Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 163

Mặc dù Kim Hoa Bà Bà hay đúng hơn là Đại Ỷ Ti đã quyết định trở về Minh giáo theo như lời khuyên của Ngô Chính, nhưng là tin tức này chỉ lưu hành trong Minh giáo cao tầng nội bộ không truyền ra bên ngoài, nào ngờ lúc này lại bị lão hòa thượng này biết được, khiến Kim Hoa Bà Bà trong lòng mười phần nghi hoặc.

Đây là nói cao tầng Minh giáo bên trong là có gián điệp ẩn nấp!?

Diệt Tuyệt sư thái giận dữ cao giọng nói: “ Ta sớm đã nghi ngờ Linh Xà đảo các ngươi là người của ma giáo, hôm nay nếu ta sống sót, ngày sau ma giáo ắt có ngày phải diệt vong! ”

Xác nhận được thân phận của Kim Hoa Bà Bà là người của Minh giáo càng khiến sát tính trong người Diệt Tuyệt sư thái trỗi dậy mãnh liệt, nếu không phải lúc này đang chịu đựng thương thế nặng nề khiến cả người vô lực, bà ta hẳn là đã vung kiếm giết tới Kim Hoa Bà Bà không đợi nói hết nửa câu.

“ Đợi ngươi làm được rồi hẳn nói, Ỷ Thiên kiếm tạm thời để ngươi cất giữ, không nên làm mất a ”

Kim Hoa Bà Bà lúc này không còn dáng vẻ già yếu lọm khọm như trước, mà tựa hồ đã cải lão hoàn đồng trẻ trung ra hơn mười tuổi, khí chất cũng thay đổi thành một người một người khác, khiến người ta nhìn vào không thể nào liên tưởng được người này thật sự là một lão bà bà bảy tám mươi tuổi, mặc dù bề ngoài vẫn là làn nhăn nheo đã khô cằn theo năm tháng.

Nói dứt lời, Kim Hoa Bà Bà cùng đám người hắc y nhân kia phút chốc đã phóng đi thật xa ly khai khỏi khu rừng, biến mất khỏi tầm mắt của Diệt Tuyệt sư thái.

“ Hừ, tà ma ngoại đạo, sớm muộn ta sẽ khiến các ngươi toàn bộ phơi thây ”

Trông theo Kim Hoa Bà Bà bóng lưng khuất mất, Diệt Tuyệt sư thái khẩu khí mười phần cay nghiệt ác độc, trong khi bề ngoài vẫn là một lão ni cô ăn chay niệm phật hẳng ngày nhưng sát tâm oán khí lại quá mức nặng nề.

“ Sư phụ, người có sao hay không? ”

Đám nữ đệ tử Nga Mi giữ lại được tính mạng trong lòng đều vui mừng khôn xiết, lúc này lại quây quần hỏi han sư phụ của mình.

Lão hòa thượng một bên đưa ra kiến nghị: “ Sư thái nội ngoại thương tích đều có phần nghiêm trọng, bần tăng đương lúc đang muốn trở về Thiếu Lâm tự, chi bằng cùng nhau đồng hành? ”

Diệt Tuyệt sư thái đưa mắt quan sát đám người đệ tử của mình, trông thấy nhân số còn lại chưa đến một nửa, mà ai nấy trên người đều đầy vết thương tích không thể tự bảo vệ được mình.

Mặc dù Diệt Tuyệt sư thái không chịu ân tình của người khác quá nhiều, nhưng lúc này bất đắc dĩ chỉ có thể tán đồng với kiến nghị của lão hòa thượng:

“ Đa tạ đại sư ý tốt, nếu đã như vậy bần ni cùng các đệ tử lại làm phiền ngài! ”

-------*-*-------

Thời gian như con thoi đưa thấm thoát đã là hai tháng qua đi, lúc này đông đi xuân đến trăm hoa đua nở, tại thời điểm này cũng là lúc thương buôn khắp nơi tụ tập tại các tòa thành lớn, khiến không khí trở nên rộn ràng nhộn nhịp hơn ngày thường rất nhiều.

Trong đó Hoàng Hoa thành là một trong những tòa thành lớn nhất tại Thương Châu, khắp nơi ngõ ngách đều có đông đúc dòng người đi lại tựa như con sông chảy xiết trật kín lối đi, lẫn lộn bên trong đám người khách buôn lúc bấy giờ lại xuất hiện bốn cái thân ảnh quen thuộc đã vắng bóng trên giang hồ khá lâu.

Bốn người này không ai khác chính là Ngô Chính, Đông Phương Bạch, Chu Chỉ Nhược và cả Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn đã quyết định theo chân Ngô Chính trở về trung nguyên.

“ Chỉ Nhược, muội thích món đồ nào có thể bảo ta mua cho! ”

Ngô Chính chỉ tay về phía các sạp hàng trang sức san sát kề nhau mọc lên như nấm đang nằm bên kia đường, quay đầu về phía Chu Chỉ Nhược nói.

Chu Chỉ Nhược lại lắc lư cái đầu, ngọt giọng từ chối: “ Không có, muội không thích! ”

“ Còn ngươi thì sao, không muốn mua thứ gì sao? ”

Tuy nhiên Ngô Chính vẫn không từ bỏ, lại quay sang Đông Phương Bạch hỏi tiếp.

Nhưng Đông Phương Bạch càng là phũ phàng hơn cả Chu Chỉ Nhược, đi lên phía trước qua mặt Ngô Chính bĩu môi đáp: “ Phiền phức! ”

Thấy thế Ngô Chính mặt mày trở nên nhăn nhó kỳ quái, trong lòng không khỏi tự hỏi: “ Không phải con gái thời xưa rất thích trang sức đẹp đẽ hay sao? ”

“ Ha ha, tiểu tử ngươi đúng là có chút phiền phức! ”

Tạ Tốn phía sau cũng cười đùa, đồng thời cũng qua mặt Ngô Chính theo chân Đông Phương Bạch phía trước, mặt dù Tạ Tốn hai mắt mù lòa nhưng là thính giác cực kỳ nhạy bén, lại chung đụng cùng Ngô Chính ba người hơn một tháng trên thuyền, cho nên có thể dễ dàng phân biệt được bước chân của mỗi người mà lần theo.

Chu Chỉ Nhược thấy vậy lại kéo lấy tay Ngô Chính, nỉ non nói: “ Ca ca, mau đi thôi, chúng ta bị bỏ lại rồi kìa ”

Bất đắc dĩ Ngô Chính chỉ có thể bỏ qua vấn đề này, nhanh chân bắt kịp đi theo bắt kịp hai người.

Bốn người không nhanh không chậm cước bộ nhàn nhã chốc lát đã ly khai tòa thành này, đi đến thật sâu bên trong một khu rừng phụ cận.

Đột nhiên Tạ Tốn dừng lại bước chân, đồng thời quay sang Ngô Chính giọng nói trở nên nghiêm túc: “ Tiểu tử, ngươi lại muốn làm gì? ”

Ngô Chính tựa hồ đã lường trước nên không mấy ngạc nhiên, vẫn rất thong dong bình thản đáp lời: “ Chỉ là nhàm chán, muốn chơi đùa một chút mà thôi ”

Không để ý đến Ngô Chính nữa, Tạ Tốn lúc này lại nháy tai hướng về phía khác, cao giọng quát lên: “ Lại có một đám xâu bọ tìm chết! ”

Quả nhiên lời nói vừa dứt, bốn phương tám hướng bỗng nhiên có tiếng y phục phần phật, một đám người nam nữ y phục đều không giống nhau xuất hiện bao vây lấy Ngô Chính bốn người, từ trang phục của bọn hắn có thể đoán được đây hẳn là một đám người vô môn vô phái tụ tập lại với nhau trên giang hồ.

“ Đã hơn mười năm nay biệt tích, không ngờ ngươi còn dám xuất hiện trên giang hồ ”

Một tên hán tử tướng tá cường tráng, khuôn mặt có một vết sẹo vạch ngang dữ tợn, lúc này đứng ra nói.

“ Đồ Long đao trong tay ta, muốn lấy cứ việc đến, không cần lại nhiều lời ”

Tạ Tốn trên lưng bảo đao lúc này cắm mạnh xuống mặt đất khiến vải bao tan tác thành nhiều mảnh, để lộ ra hình dáng hoa văn đồ long trên thân đao.

Hít...

Đám người vô môn phái kia trông thấy hình dáng đại đao ai nấy đều trợn trắng hai mắt hít vào một hơi thật sâu.

“ Đồ Long đao!? Hắn là Tạ Tốn, đúng là hắn, không thể nào sai được! ”

“ Hừ, Đồ Long đao là của chúng ta, mau cướp lấy ”

“ Huynh đệ, xông lên giết hắn! ”

Ngay khi bảo đao lộ diện, đám người nhân sĩ vô môn phái kia liền không thể kìm chế được lòng tham của chính mình, lập tức bao vây giết tới.

Đồng thời điểm không để Tạ Tốn kịp thời ra tay, Ngô Chính liền đã đi trước một bước động thủ, trên tay Lục Mạch Thần Kiếm đã súc thế từ lâu, lúc này sáu đạo kiếm khí cùng lúc xuất hiện dập dờn bay lượn trên không trung.

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Bình Luận (0)
Comment