Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 208

Nhưng không phải chỉ mỗi mình Tạ Tốn là bất chợt hiểu ra, sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, những người khác trầm mặc nghiền ngẫm một chút liền có thể hiểu được thâm ý ẩn giấu bên trong.

Thời đại này, long chính là biểu tượng thiêng liêng tượng trưng cho hoàng đế, thế nên Đồ Long đao danh tự đã nói rõ ý nghĩa, chính là để hiệu lệnh thống lĩnh quần hùng trong thiên hạ chém xuống thủ cấp của hoàng đế quân Nguyên. Nhưng người có thể thống lĩnh thiên hạ đuổi giặc ngoại xâm, không nghi ngờ sau này kẻ đó sẽ lên ngôi hoàng đế lập nên một triều đại mới.

Đến lúc đó nếu vị hoàng đế này bị hủ hóa trở thành bạo chúa tàn bạo ngang ngược, gây hại cho bách tính, thì người sở hữu Ỷ Thiên kiếm – người nhận được thiên mệnh sẽ phải thay trời hành đạo, giết chết bạo chúa để thay thế bằng một người tài đức hơn.

Bởi vậy cho nên trong Đồ Long đao là cất giữ binh pháp, ngược lại trong Ỷ Thiên kiếm lại mang bí kíp võ công, hết thảy đều là được Hoàng Dung kỹ lưỡng suy tính.

Nhưng là cổ nhân có câu: “hành sự tại nhân, thành sự tại thiên”. Quách Tĩnh và Hoàng Dung nếu có sống lại trông thấy hai món bảo khí mang trong mình ý nghĩa thiêng liêng cao cả này, lại trở thành mục tiêu cho các thế lực trên giang hồ tranh chấp, suy yếu lẫn nhau nội bộ lực lượng, có khi phu thê hai người lại ôm hận mà chết thêm lần nữa mất.

“Biết bí mật của Đồ Long đao, ngươi định làm gì tiếp theo đây?” – Ngô Chính lại quay sang hỏi thăm.

Nhất thời Tạ Tốn lại không biết vấn đáp như thế nào. Sở dĩ Tạ Tốn ôm chấp niệm với Đồ Long đao không phải là vì muốn hiệu lệnh thiên hạ hay là đánh đuổi quân Nguyên Mông, mà chỉ vì muốn truy cầu lực lượng để báo thù Thành Côn năm xưa sát hại cả nhà của hắn. Nay biết được chân tướng của Đồ Long đao và Ỷ Thiên kiếm không khỏi để hắn có chút hụt hẫng.

“Ngươi còn có chuyện vẫn chưa nói cho ta!” – Tạ Tốn đột nhiên lại nói sang chuyện khác.

Ngô Chính không cần nghĩ ngợi liền đoán được ý tứ của Tạ Tốn, cười nhạt đáp lời:

“Nói cho ngươi thì làm được gì?”

“Ta làm được gì...”

Nghe được lời nói, để Tạ Tốn thần sắc trở nên thê lương sầu thảm, lại có chút vô định mất phương hướng.

Những người đồng hành trên con thuyền trông thấy vậy, tuy là chỗ hiểu chỗ không nhưng vẫn có thể cảm nhận được sâu sắc tâm tình bi thảm của Tạ Tốn lúc này, chỉ có thể bùi ngùi thở dài, nhất thời không biết phải mở lời khuyên nhủ như thế nào.

“Một mình ngươi không làm được, còn có chúng ta!” – Dương Tiêu đi đến ngồi kế bên cạnh, vỗ vai Tạ Tốn nói.

Tống Viễn Kiều và Ân Lê Đình cũng là tương tự, nói lời an ủi:

“Tuy không rõ được ngọn ngành câu chuyện, nhưng là ta tin tưởng Tạ Sư Vương là có nỗi khổ của mình. Nếu có thể giúp được gì, chỉ cần là trong khả năng cho phép, hai người bọn ta nhất định sẽ ra sức trợ giúp một tay.”

Những câu nói tuy là thật đơn giản, cũng không giúp ích giải quyết được vấn đề gì, nhưng lại để cho Tạ Tốn tâm tình lạc quan hơn rất nhiều. Chí ít bên cạnh hắn vẫn có những người bằng hữu giang tay đón, không phải cô độc một mình trên hoang đảo như trước kia. Mãi cho đến tận lúc này Tạ Tốn mới có thể cảm nhận được, nhân sinh nhiều hơn một người bạn chân thành, âu cũng là phúc phận hiếm có.

“Đa tạ!”

Tạ Tốn khẽ gật đầu cười mỉm, trên gương mặt của người trung niên lại có phần già nua vì ưu sầu dằn vặt suốt bao nhiêu năm qua, lúc này các vết nhăn có chút giãn ra tựa như là được bôi mờ, để hắn thần sắc thanh thản trẻ trung hơn một ít.

Cũng nhờ vậy những người trên con thuyền này tâm trạng tựa hồ đã tốt hơn rất nhiều, đương nhiên là không thể bao gồm cả Ngô Chính và Đông Phương Bạch trong số những người này.

Đông Phương Bạch sau sự việc lần này, trong tâm cảm nhận được sức ép rất lớn. Nàng ở thế giới trước kia đã là đứng trên đỉnh phong, từ khi đến thế giới này cũng không chịu quá nhiều áp lực. Nhưng là lão nhân thần bí kia vừa nhắc nhở cho Đông Phương Bạch biết, như thế nào là “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”.

Hơn nữa Đông Phương Bạch còn là phát hiện Ngô Chính lại trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Ở tiểu thôn mới đó không lâu, hắn có thể bất thình lình xuất hiện ngay sau lưng nàng mà không tạo ra một chút động tĩnh, điều này đã nói rõ khoảng cách chênh lệch giữa hai người đang ngày một kéo giãn.

Nếu Đông Phương Bạch không cố gắng đuổi theo, có khi Ngô Chính lại bỏ xa nàng phía sau. Cũng giống như lần này, Ngô Chính tự ý hành động một mình, lại để Đông Phương Bạch nàng mang theo Chu Chỉ Nhược gửi gắm đến Võ Đang, đây chẳng khác nào là nói nàng là gánh nặng của hắn!? Đông Phương Bạch thiên tính vốn dĩ là nữ cường trong thiên hạ, hiển nhiên sẽ không cam lòng phải nấp sau lưng của người khác, cho dù hắn là nam nhân của mình đi chăng nữa.

Trông theo ánh mắt kiên quyết của Đông Phương Bạch, Ngô Chính trong tâm có phần vui mừng, nhưng nhiều hơn là xót xa thương cảm. Tuy nhiên Ngô Chính là minh bạch sớm muộn Đông Phương Bạch cũng phải đối diện với sự thật này. Hành trình của Ngô Chính có thể vĩnh viễn sẽ không dừng lại một chỗ, cho nên những người bên cạnh của hắn mỗi giây mỗi phút đều phải không ngừng tự cường, nếu không muốn một ngày nào đó phải đối diện với bi kịch xảy ra. Ngô Chính là không được phép mềm lòng nhu nhược a.

“Phía trước có tiếng đánh nhau!” – Tạ Tốn đột nhiên hô lên nhắc nhở.

Nghe được, mọi người không chút nghi ngờ liền khẩn trương tập trung khí cảm thăm dò phía trước. Nhưng là Tạ Tốn thính giác và khí cảm rèn luyện hơn mười năm qua vô cùng nhạy cảm không phải là năm người Ngô Chính có thể so bì, cho nên tạm thời vẫn không thể cảm nhận được động tĩnh phát ra.

Lúc bấy giờ dọc theo con sông, hai bên kia bờ lục lâm cây cối đã thưa bớt rất nhiều, hầu hết là những cánh rừng thông có thể dễ dàng đi lại. Bây giờ sắc trời đã dần chuyển tối, hồng sắc hoàng hôn phủ xuống khu rừng, để tầm nhìn có phần hạn chế không thể nhìn thấy mọi thứ từ đằng xa một cách sáng tỏ.

“Ngô thiếu hiệp, chúng ta nên làm gì?” – Dương Tiêu quay sang hỏi ý kiến.

“Đơn giản, không phải người của Minh giáo, không phải người của Võ Đang, toàn bộ đều giết!” – Ngô Chính nhàn nhạt đáp lời.

Hắn bây giờ đang thiếu thốn điểm sát lục lại đang trong tình trạng cực kỳ khẩn cấp, bỗng nhiên trên trời lại rơi xuống miếng bánh thơm, Ngô Chính nhất định là không buông tha. Hay nói cách khác từ giờ phút này trở đi, Ngô Chính chân chính là một tên sát nhân ma đầu hiện hữu tại trần gian. Chỉ cần là người trong giang hồ để hắn gặp phải, tất toàn bộ đều sẽ trở thành một bộ phận tích lũy điểm sát lục cho hắn.

“Ngô, Ngô thiếu hiệp...”

Cảm nhận được sát khí dày đặc trên người Ngô Chính, hai người sư huynh đệ Tống Viễn Kiều và Ân Lê Đình vừa định mở lời khuyên bảo điều gì đó, nhưng nửa chừng lại cảm giác nghèn nghẹn không thể thốt ra.

“Có ý kiến gì sao?” – Ngô Chính liếc mắt nhìn sang, rất không khách khí nói.

“Không có! Cứ làm theo ý thiếu hiệp.”

Hai người Tống Viễn Kiều trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng là trước đó đã thống nhất quyết định mọi việc đều phải nghe theo Ngô Chính, chí ít là cho đến khi tìm được tung tích của Du Liên Châu và Trương Tùng Khê.

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Bình Luận (0)
Comment