Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 220

Tuy nhiên Ngô Chính và Đông Phương Bạch công lực vô cùng thâm hậu sớm đã là nóng lạnh bất xâm, cho dù trên người y phục mỏng manh đi trong trời đông giá rét hay là nắng gắt cháy da như bây giờ cũng chẳng ảnh hưởng là bao.

Nhưng là A Tam tình trạng lúc bấy giờ không được như hai người, thân thể ngoại thương cực kỳ nghiêm trọng không phải ngày một ngày hai liền có thể lành lặn trở lại. Chưa kể công lực của hắn càng là cạn kiệt chỉ còn vài tia loe lói chống đỡ thương thế trên người, nào có dư được sức lực như hai người Ngô Chính.

Ba người lại tiếp tục đi tới thêm một chặng đường nữa. Lúc này A Tam đã vắt kiệt chút ít sức lực còn lại của mình không thể lại chống đỡ lâu hơn. Nhưng bởi vì sợ hãi hắn không dám mở miệng than vãn dù chỉ một tiếng, cho đến khi hoa mắt chóng mặt đột ngột ngã người xuống mặt đất. Chỉ cảm thấy tay chân đã hoàn toàn vô lực không còn cảm giác được gì nữa, A Tam mày mặt mếu máo hết sức lo sợ.

“Ta thật sự không đi được nữa... ngươi, ngươi đừng lại đánh ta.” – A Tam nức nở van nài.

Nhìn thấy tình trạng của A Tam trong mắt, Ngô Chính cũng không ngạc nhiên là bao, dường như là đã sớm lường trước được điều này.

“Không đánh thì không đánh, có cần phải khóc lóc như vậy không!?” – Ngô Chính lớn tiếng quát mắng.

A Tam trợn to hai mắt, nghi hoặc hỏi lại: “Ngươi không lừa ta chứ!? Ta thực sự không phải cố tình!”

Trông thấy A Tam biểu hiện giống như là tiểu hài tử, không khỏi khiến Ngô Chính cảm thấy buồn cười không thôi. Đường đường là truyền nhân của Hỏa Công Đầu Đà vậy mà bây giờ lại thành cái hình dáng này đây.

“Ta có lừa ngươi bao giờ chưa?” – Ngô Chính thần thái như là trưởng bối, dỗ dành cười nói.

Nhưng Ngô Chính càng là như vậy càng khiến A Tam tâm thần bất định không yên, luôn có một loại cảm giác nguy hiểm đang rình rập xung quanh để hắn không dám buông lỏng cảnh giác. Phải biết trực giác của cao thủ đối với nguy hiểm là cực kỳ nhạy bén, A Tam cũng là tương tự rất tin tưởng vào trực giác của mình. Bởi vậy hắn mới không dám đặt niềm tin vào gương mặt “trìu mến” của Ngô Chính như lúc này.

Ngược lại Ngô Chính không mấy để ý đến hắn nữa, lại quay sang Đông Phương Bạch nói: “Nếu ta đoán không lầm thì chúng ta đã đến rất gần rồi, nhanh chóng vượt qua đoạn đường này thôi.”

Nói dứt lời không đợi Đông Phương Bạch đáp lại, Ngô Chính liền nắm lấy lưng áo của A Tam, triển khai khinh công phóng đến phía trước. Thấy vậy Đông Phương Bạch cũng nhanh chóng bám sát theo phía sau.

Chẳng mấy chốc ba người lại vượt qua mấy dặm đường, lúc bấy giờ lại đến được một con đường mòn đất xối. Phía trước mắt ba người là một khu rừng liễu xanh ươm vô cùng tươi tốt, cảnh vật cùng khí hậu cũng trở nên nhẹ dịu hơn rất nhiều.

Mặc dù không nóng bức không mấy ảnh hưởng nhưng Ngô Chính vẫn là yêu thích không khí mát dịu trong lành. Ba người liền nhanh chóng đi vào khu rừng liễu, chọn đại một gốc cây làm nơi dừng chân tạm thời nghỉ ngơi.

Đến nơi, Ngô Chính liền vứt “cục thịt” A Tam sang một bên, lại nghiêm giọng hỏi: “Tiếp đến phải đi hướng nào?”

“Cứ đi theo con đường này, liền sẽ tới được nơi trú của quận chúa.”

A Tam đã quen với việc bị Ngô Chính xem như là đồ vật đem vứt đi vứt lại, cho nên cũng không tỏ ra phản ứng gì, chỉ cố gắng tranh thủ thời gian khôi phục lại chút ít công lực chống đỡ lấy thương thế trên người.

Tuy nhiên, Ngô Chính rất tinh ý trông thấy một tia sát ý lấp lóe trong ánh mắt của A Tam khi nhìn về phía mình. Biểu hiện này của A Tam không phải chỉ là một hai lần, mà là xuyên suốt chặng đường đi qua đều là như vậy. Cho nên Ngô Chính mới không ngần ngại “chăm sóc” kỹ lưỡng hắn một chút, tránh để A Tam lờn mặt lại dở trò.

Nhưng lúc này A Tam thần sắc có chút bình tĩnh thái quá, rất không giống với thường lệ mọi khi thấp thỏm lo sợ. Điều này ngược lại không làm Ngô Chính ngạc nhiên là bao. Chỗ này không phải là địa bàn ẩn náu của quận chúa đấy ư!? Tất nhiên là sẽ có rất nhiều cao thủ hộ tống theo quận chúa, A Tam nhất thời cảm thấy an tâm cũng không có gì lấy làm lạ.

Ngô Chính lúc này là đang nghĩ trong lòng có nên giết A Tam hay không!? Dù sao tính mạng của ba huynh đệ A Tam đối với Triệu Mẫn cũng không mấy quan trọng, có cũng được mà chết rồi cũng chẳng sao. Hơn nữa A Tam nuôi nấng sát ý trong lòng đối với Ngô Chính. Nếu không sớm loại bỏ có khi ba huynh đệ bọn hắn sau này sớm muộn cũng sẽ đến gây phiền toái cho Ngô Chính.

“1 0 0 điểm sát lục tích lũy không phải là ít, nhất định phải tự tay giết!” – Ngô Chính ý niệm trong đầu.

Đương lúc muốn trừ khử hậu họa, đột nhiên Ngô Chính nghe thấy rất nhiều tiếng chân ngựa “crộc crộc” từ đằng xa đang chạy đến chỗ này.

“Kỵ mã, rất đông!” – Đông Phương Bạch cảnh giác nhắc nhở.

Ngô Chính im lặng không đáp, nhưng trong lòng lại đang phân vân suy nghĩ: “Có nên giết người ở chỗ này hay không!?”

Chỉ là phân vân trong tích tắc, Ngô Chính liền có cho mình một quyết định: “Giết!”

Song Ngô Chính từ trong hệ thống hành trang tính năng lấy ra Ỷ Thiên kiếm cầm trên tay, đồng thời quay sang Đông Phương Bạch nói: “Giúp ta canh chừng tên này, đừng để hắn nhân cơ hội tẩu thoát!”

Đông Phương Bạch hơi chau mày đáp: “Ngươi định động thủ!? Biết bọn ngươi sắp đến là ai ư!?”

“Miễn không phải là người của Minh giáo và Võ Đang, mặc kệ là ai ta cũng giết.” – Ngô Chính cố ý nhìn lấy A Tam, tươi cười nhu hòa đáp lời.

Bất chợt, A Tam cảm thấy một cỗ lãnh khí chạy dọc theo xương sống khiến hắn cảm giác rùng rợn đến sởn cả tóc gáy, nhất thời không dám nhìn thẳng vào Ngô Chính mà chỉ biết thui thủi né tránh, cúi thấp đầu mình.

Lúc này tiếng vó ngựa phi nhanh từ xa truyền lại mỗi lúc càng rõ tiếng. Lại nhìn về phía cửa khẩu đi vào cánh rừng liễu, có hơn năm mươi tên binh lính quân Nguyên hào hùng phi tới. Chỉ thấy nét mặt bọn hắn biểu hiện cực kỳ phấn khích, trong miệng không ngừng hò hét tựa hồ là rất kích động.

Sở dĩ bọn hắn kích động vui vẻ như vậy là vì mỗi con kỵ mã trên yên ngựa đều có một sợi dây thừng nối liền với thân thể mấy nữ tử người Hán trườn dài dưới mặt đất kéo đi.

Có thể nghe được tiếng kêu la thất thanh của những người nữ tử này thảm thiết van xin đám người binh lính quân Nguyên. Trong đó cũng còn có một vài nữ tử tâm trí kiên cường, cố gắng cắn lưỡi tự vẫn không để chịu nhục... hoặc chỉ là không thể chịu đựng nổi dày vò thêm nữa. Nhưng càng là như vậy chỉ khiến bọn hắn càng thêm phấn khích chơi đùa, phi ngựa càng thêm nhanh.

Tình trạng binh lính quân Nguyên khắp nơi tàn bạo ức hiếp bách tính giữa thanh thiên bạch nhật như vậy cũng không phải là chuyện gì mới mẻ.

Hơn hai năm qua, Ngô Chính trông thấy cảnh này không biết là đã bao nhiêu lần rồi, có khi còn là tàn nhẫn hơn gấp trăm ngàn lần không chỉ đơn giản là như vậy. Thế nên Ngô Chính cũng chẳng có lấy tức giận là bao. Loạn thế chính là như vậy, nhìn riết rồi cũng chai sần thành quen mà thôi.

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Bình Luận (0)
Comment