Nghe thế, chợt Hữu Chí khẽ nhìn qua Tần Hùng đang đứng kế bên. Tần Hùng mạc danh kỳ diệu cũng nhìn lại hắn. Mật địa đại sảnh lúc này chỉ còn thân ảnh của ba người, một hồi ta nhìn người, người nhìn ta, không khí không khỏi có chút kỳ quái.
“Sao lại nhìn ta, có chuyện gì nghiêm trọng ư?” Tần Hùng làm bộ mặt cổ quái nói.
Ngô Chính mỉm cười đáp: “Là ngươi nghĩ nhiều, không có chuyện gì cả.”
Hữu sự vô sự bất thường, Tần Hùng nghe lời này càng thêm hiếu kỳ, nhưng Ngô Chính đã tránh vấn đáp nên không thể lại mở lời dò hỏi.
Ngô Chính lại nói với Hữu Chí: “Tiếp theo ngươi suy tính như thế nào?”
“Trước đây chúng ta có người của Ngũ Hành Kỳ thuộc Minh giáo dẫn dắt, nhưng sau vài trận chiến thì... bây giờ chỉ còn lại tàn quân vô lực nên sự, Hữu mỗ không có tài cán gì, không dám tự ý đưa ra quyết định.” Hữu Chí nói.
Ngô Chính nghe thế liền minh bạch, Hữu Chí là muốn đẩy đưa Ngô Chính làm đầu lĩnh đám tàn quân này, thế nhưng sự việc không khỏi có chút cản tay cản chân.
“Không nên xem thường chính mình, ta tự thân vẫn còn có việc phải làm, chỉ có thể giúp các ngươi nhất thời mà thôi.” Ngô Chính khôn khéo từ chối.
Kỳ thực Ngô Chính rất xem trọng Hữu Chí, ngay động tác vừa rồi cũng đủ để minh chứng tâm trí của hắn rất phù hợp để dẫn dắt quân sĩ.
Về nội bộ, Hữu Chí biết cách lợi dụng danh tiếng của Ngô Chính để trấn an khích lệ quân tâm. Ngoại bộ thì lợi dụng niềm tin của đám nghĩa quân để chắc chắn nhận được sự giúp đỡ hết mình của Ngô Chính. Và cả phương thức hắn trả lời câu hỏi “ngươi không phát hiện vấn đề gì?” bằng cách nhìn về phía Tần Hùng, ngụ ý là “ta minh bạch mình là vật hy sinh, nhưng không thể bỏ rơi các huynh đệ.”
Chỉ qua một vài sự việc nhỏ nhặt, Ngô Chính liền nhận định Hữu Chí rất phù hợp để đảm đương vai trò này.
Nghe qua lời nói, Hữu Chí cũng minh bạch Ngô Chính là muốn thoái thác, thế nhưng cũng không thể trách được, chỉ biết thở dài đáp: “Tình thế chúng ta bây giờ, nhận được sự trợ giúp đã là rất đáng quý, Hữu mỗ thay mặt các huynh đệ đa tạ Ngô thiếu hiệp.”
“Không cần khách khí.” Ngô Chính khẽ gật đầu, lại nói tiếp: “Trong tình hình này, ta nghĩ phương sách tốt nhất là hợp lại các nhóm tàn quân với nhau, tiếp tục phần việc được giao của các ngươi, tin tưởng không bao lâu sau bách tính tại vùng phía nam sẽ không chịu nổi áp bức mà gia nhập quân khởi nghĩa, chỉ cần các ngươi quân chủ lực không bị diệt sạch thì không lo vấn đề về nhân số.”
“Ngô thiếu hiệp, không phải ta chê tốt đòi xấu, nhưng một đám nông phu tay trói gà không chặt thì có thể giúp ích được gì, chỉ càng nhiều hơn thương vong không đáng có.” Tần Hùng nói.
“Người làm đại sự phải thiết diện lãnh huyết, mềm lòng như ngươi có thể sẽ kéo chân các huynh đệ ngã xuống nhiều hơn mà thôi.” Ngô Chính lạnh nhạt nói.
Tần Hùng không một chút hay biết kế sách do cao tầng Minh giáo đề ra, nên vẫn vô tri cho rằng việc phục kích quân Nguyên chỉ đơn thuần là tiêu hao quân lực, còn nổi lòng trắc ẩn đối với những người thường dân.
“Nhưng mà...” Tần Hùng miệng cứng đờ không biết phản bác thế nào.
Những chuyện phi nhân đạo thế này có thể ảnh hưởng đến lòng quân, thế nhưng Ngô Chính chỉ đặt vấn đề sớm muộn cũng sẽ xảy ra, còn giải quyết thế nào thì tùy thuộc vào những người dẫn quân như Hữu Chí.
Không mấy bận tâm đến Tần Hùng, Ngô Chính quay sang nói với Hữu Trí: “Ta chỉ đưa ra phương sách, còn chủ quyết thế nào thì vẫn phụ thuộc vào ngươi.”
“Quyết định như thế.” Hữu Trí không nghĩ ngợi liền đồng ý.
Nhất trí phương hướng hành động, sau đó mọi chuyện liền dễ giải quyết. Ba người bàn bạc thêm ít lâu, song ai nấy đều tự mình tìm chỗ nghỉ ngơi.
Dựa theo Hữu Trí chỉ dẫn, Ngô Chính chọn đại một thông đạo đi đến mật thất. Bên trong mật thất chỉ có một bệ đá nhỏ được trải chiếu thay cho giường nằm, ngoài ra xung quanh trống trơn không có vật dụng gì khác.
“Thực lực của ta bây giờ nếu chạm phải tông sư hậu kỳ cũng có thể chiến một trận, bất quá chỉ có thể bảo toàn mạng sống chứ không thể tiêu diệt đối phương.” Ngô Chính trầm mặc lo lắng, lại dùng ý niệm giao tiếp với hệ thống: “Kiểm tra ‘thông tin nhân vật’ giao diện”
Ngay lập tức một bảng hình chiếu giao diện hiện ra trước mắt Ngô Chính như mọi khi:
“Thông tin nhân vật.
Danh tính: Ngô Chính.
Tuổi tác: 1 8.
Thể chất: tiên thiên đạo thể.
Tu vi: tuyệt thế trung kỳ.
Danh hào: Lục Mạch Kiếm Tiên, Quỷ Sát Kiếm Ma.
Công pháp: Cửu Dương Chân Kinh (tầng 6), Liệu Thương Thiên (phụ trợ), Dịch Cân Đoán Cốt Thiên (phụ trợ).
Võ kỹ: Lục Mạch Thần Kiếm (đăng phong tạo cực), Hoành Không Na Di (đăng phong tạo cực), Loa Toàn Cửu Ảnh (đăng phong tạo cực), Vi Đà Chưởng (đăng phong tạo cực), Thất Thương Quyền (đăng phong tạo cực)
(Võ kỹ lĩnh ngộ cấp bậc: tiểu thừa (nhập môn), tinh thông (tiểu thành), lô hỏa thuần thanh (đại thành), xuất thần nhập hóa (viên mãn), đăng phong tạo cực (đại viên mãn)
Đặc thù võ kỹ: Thuật Thăm Dò, Thuật Ẩn Giấu.
Trang bị: Huyễn Ảnh Tử Bào, Bạch Thiết Tiếu Diện.
Điểm sát lục: 3 6 8 0 (dùng để đổi lấy vật phẩm trong thương thành, có thể tích lũy điểm sát lục bằng cách giết chóc)
Danh vọng: 1 6 0 3 5 (điểm danh vọng có thể dùng để chấn nhiếp hoặc tăng độ hảo cảm, điểm danh vọng được tích lũy lớn dần theo danh tiếng)”
“Một khi đạt đến tuyệt thế hậu kỳ, ta liền phải rời đi. Phải thật nhanh chóng tìm đến tung tích của Đông Phương Bạch, bằng không nếu ta trong khoảng thời gian này gặp phải bất trắc, có thể sẽ bị buộc phải mạnh lên...” Ngô Chính thầm nghĩ.
Cũng tương tự như tình huống bị Lăng Đạo bắt đi, muốn thoát khỏi tay lão thì Ngô Chính chỉ có thể khiến mình trở nên mạnh hơn, mà chỉ có tăng cường tu vi mới là biện pháp hữu hiệu nhất.
Nếu như Ngô Chính sắp tới lại gặp phải hiểm cảnh không còn đường lùi, khó nói sẽ lại bị buộc phải tăng lên tu vi trong thời gian ngắn ngủi. Nếu vẫn không thể tìm được Đông Phương Bạch, hắn sẽ không có cách nào hoãn lại thời điểm phải xuyên không đến thế giới khác, đến lúc đó quả thực là rất nguy.
“Võ kỹ của ta đã không cách nào tăng cường rồi ư?” Ngô Chính ý niệm giao tiếp với hệ thống.
“Có thể, nhưng đều phụ thuộc vào túc chủ. Thiên cấp đỉnh giai võ kỹ nguyên đã là vô hạn tiềm lực nhưng về căn bản vẫn không phải hoàn toàn phù hợp với túc chủ. Thế nên việc muốn phát huy toàn bộ tiềm lực này, túc chủ cần phải dựa vào chính mình.” Hệ thống nói.
“Còn có chuyện này!?” Ngô Chính chau mày.
Trước nay hắn còn cho rằng điểm sát lục là vạn năng không gì không thể.
“Điểm sát lục có thể quán niệm tư duy lĩnh ngộ là dựa vào những bậc tiền nhân đã từng đạt được những môn công pháp và vũ kỹ trước đây. Việc này đến một lúc nào đó tất nhiên sẽ có chừng mực. Túc chủ muốn tăng cường uy lực của vũ kỹ, tức thị vượt qua những bậc tiền nhân. Hệ thống không thể giúp được gì trong chuyện này.” Hệ thống nói.
Ngô Chính nghe thế không khỏi ngây người ra: “Nguyên lai là dựa vào những lĩnh ngộ của các tiền bối từng sở hữu, muốn vượt qua khác nào là nói... phải sáng tạo!?”