Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 344

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 344

Đôi môi đỏ mọng của Tang Đường khẽ giật giật, có chút tự giễu: “Tôi và anh ta cũng là theo nhu cầu mà thôi, xét đến cùng tôi cũng chỉ là một trợ lý”

 

Nói như vậy nhưng trong lòng cô ấy cũng từng có ảo tưởng không thực tế. Có lẽ Hàn Âu Dương đã nhìn thấu điểm này và sắp xếp cho cô ấy đi, để cô có thể nhận ra sự thật này.

 

Tân Hoài An khẽ nhíu mày.

 

Chỉ nghe Tang Đường tiếp tục nói: “Cô còn chưa biết phải không?

 

Giám đốc Hàn cưới cô hai Hàn thị, Hàn Lệ Thu”

 

“Hàn Lệ Thu?” Tân Hoài An hoàn toàn không quen cái tên này.

 

Tang Đường nhắc nhở nói: “Cô không biết cô ta, nhưng chị gái của cô ta Hàn Lệ Hoan, chắc hắn là cô biết rõ”

 

Khi lời nói của cô ấy vừa nói ra, Tân Hoài An sững sờ, trong đầu cô xuất hiện một người phụ nữ tóc đỏ, diêm dúa lòe loẹt và cuồng ngạo.

 

Khoảnh khắc chiếc máy bay phát nổ, ngọn lửa đã quét sạch cô ta.

 

Tân Hoài An tận mắt chứng kiến cái chết của Hàn Lệ Hoan, trong lòng tự nhiên có ấn tượng.

 

Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi: “Cô ta là cô hai nhà họ Hàn, cùng họ với giám đốc Hàn, có thể kết hôn với cô ta được sao?”

 

 

Tang Đường đã điều chỉnh cảm xúc của mình, trên môi lộ ra một nụ cười, đi giày cao gót đi đến mở cửa xe.

 

Hàn Âu Dương lại nhìn Tân Hoài An: “Cô Tân, cùng nhau đi ăn cơm không?

 

Trong đầu Tân Hoài An vẫn còn đang nghĩ tới những gì Tang Đường vừa nói, đối với Hàn Âu Dương có chút bất mãn.

 

Nếu đã muốn kết hôn với Hàn Lệ Thu, vì sao còn muốn dây dưa mập mờ với Tang Đường?

 

Người đàn ông như vậy, chỉ có thể là cặn bã.

 

“Không cần” Tân Hoài An lạnh lùng từ chối.

 

Cô đứng cách đó vài mét có ý tốt khuyên bảo: “Giám đốc Hàn, lúc giúp anh trị bệnh, hình như tôi đã quên nhắc nhở anh. Trong vòng ba đến năm năm, hãy cố gắng kiềm chế trong chuyện nam nữ, nếu không rất dễ bị tái phát, đến lúc đó thì không có thuốc chữa nữa đâu: Hàn Âu Dương sửng sốt một hồi, mới xấu hổ nói: “Được”

 

Tân Hoài An cũng không ở lại đó nữa, đi thẳng đến ga tàu điện ngầm phía xa.

 

Về đến nhà, cô lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra và làm một bữa tối đơn giản.

 

Đang ăn thì có một cuộc điện thoại lạ gọi đến.

 

“Xin chào cô Tân.” Giọng nam ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng và lịch sự.

 

Tân Hoài An thoáng nghĩ đến người bán bảo hiểm.

 

“Xin hỏi anh là ai?” cô bình tĩnh đáp.

 

“Tôi là Tân Dụ, bạn của anh Phong, chúng ta đã từng gặp nhau”

Bình Luận (0)
Comment