Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 559.6 - Chương 559.56

Chương 559

 

Tân Hoài An hỏi:”Cô có cảm giác buồn nôn hay không?”

 

Người phụ nữ kinh ngạc nhìn Tân Hoài An, lát sau, mới rũ mí mắt xuống, sắc mặt không rõ gật đầu: “Ừm, có đó.” Tân Hoài An quả quyết nói nhanh: “Dì Binh, giúp tôi phối thuốc giải độc!”

 

“Cỏ Gấu ba phần, còn Điền Đằng, Thanh Mộc Hương, Đại Hoạt Huyết mỗi loại năm phần, cộng thêm Cam Thảo tán nhiễn thành bột.”

 

Tân Hoài An nói rồi, tiện tay từ trong cái sọt lấy ta một cọng cỏ rừng Đùi Gà, nhét cho dì Bình.

 

“Bỏ đi rễ, rửa sạch sắt nhiễn, nấu thành dạng đặc kẹo như hồ, sau đó hòa với mấy vị thuốc khi nấy, bỏ thêm một chén nước rồi khuấy điều, nặn ra lấy chất, sau đó cho cô Tư uống” Nói xong, cô còn hối thúc một câu: “Phải nhanh” Dì Bình không dám làm lỡ, lập tức đáp lời rồi đi chuẩn bị.

 

Tân Hoài An mới quay lại nói với người phụ nữ đang trúng độc: “Cô Tư, cô hiện giờ không nên đi lại, năm ở đây đợi một lát” Người phụ nữ nhìn cô ngập ngừng rồi gật đầu.

 

Sau đó bèn nhìn Tân Hoài An quay lại vào trong nhà, lại lần nữa đi ra, tay phải đã cầm một bình dấm trắng.

 

“Tôi giúp cô rửa sạch vết thương đã” Tân Hoài An khó khăn mở nấm chai giấm ra nói.

 

Cô gái ngạc nhiên, mặc cho Tân Hoài An giúp cô ấy xử lý vết thương.

 

Dì Bình rất nhanh đã là xong chất giải độc mang qua, trong chén một màu xanh bát ngát.

 

“Cô Tư, nhanh uống thuốc đi!” Cô gái cau mày, nín thở một hơi uống hết bát thuốc vừa mới được pha chế ra.

 

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, dấu vết tím xanh trên cánh tay cũng từ từ phai đi, những cảm giác buồn nôn, chóng mặt cũng từ từ biến mất rồi.

 

Người phụ nữ hồi phục chút tinh thần, mới trịnh trọng đánh giá Tân Hoài An, nhìn vết thương hồi phục không ít của cô.

 

Trong mắt cô lóe lên một tia sáng, nhẹ nhàng cười nói: “Không ngờ được là, cô lại là bác sĩ đó.” Tân Hoài An gật đầu: “Tôi đã học y học ngoại khoa, kiến thức Trung Y là học từ bà ngoại của tôi.”

 

“ồ?” Người phụ nữ lộ ra vẻ vui mừng: “Vậy chắc bà ngoài cô là một bác sĩ rất lợi hại”

 

“Bà ấy chỉ là một bác sĩ nông dân, không phải là nhân vật lớn gì, chỉ là bà ấy có rất nhiều sách Trung Y cổ, tôi từ nhỏ đã đọc qua không ít” Tân Hoài An thật thà nói.

 

Người phụ nữ dùng ánh mắt khen thưởng nhìn cô: “Vậy cô cũng rất lợi hại, chỉ đọc sạch thôi đã học được nhiều vậy”

 

Tân Hoài An lắc đâu: “Không phải chỉ đọc sách, thật ra tôi thương lên núi hái thuốc, tiếp xúc qua rất nhiều cỏ độc, mới có thể thấu hiểu mỗi một loại độc tính”

 

Dì Bình nghe cuộc nói chuyện của hai người, lúc này đột nhiên xen vào nói: “Nghe cô nói hình như rất có kinh nghiệm, có thể giúp cô Tư nhà tôi tìm được cây nhân sâm rừng được không? Chúng tôi đã ở trong núi hoang phí gần hết một tháng rồi”

 

Không đợi Tân Hoài An tỏ thái độ, ngươi con gái trẻ đã ho nhẹ một tiếng nói: “Dì Bình!”

 

Đối với người ngoài, hơn nữa lại là một người đang bị thương, đề nghị ra yêu cầu như vậy, thật là có chút quá hoang đường.

 

Dì Bình Lập tức giải thích nói: “Cô Tư, cô không biết, vừa rồi cô chưa quay về, cô gái này đã quả quyết nói hôm nay cô nhất định lại tay không quay về, tôi nghĩ, cô ấy nhất định nắm chắc trong tay mới nói ra được vậy, hoặc là nhờ cô ấy chỉ điểm chúng ta chút, cô có thể nhanh chóng tìm thấy nhân sâm rừng rồi?” Chỉ điểm, từ này khiến cho cô gái kia không khỏi nhíu mày.

 

Cô ấy quay đầu nhìn Tân Hoài An một cái, như có điều suy nghĩ.

 

Tân Hoài An không muốn bị hiểu lầm liền nói: “Dì Bình, tôi vừa rồi cũng chỉ là tùy ý nói…

 

Cô gái khẽ cười một cái, cắt ngang lời cô, giọng êm ái nói: “Cô không cần khiêm tốn, tôi ở trong núi khổ sở tìm kiếm không có kết quả, vừa hay cũng muốn nghe ý kiến của cô như thế nào?”

 

Nhìn thấy biểu hiện chân thành của đối phương, Tân Hoài An không thể giấu diếm được nữa, dù sao người bên kia đã cứu mạng cô.


Chương 560

 

Tân Hoài An nhìn dãy núi phía xa, chỉ về hướng người phụ nữ vừa quay trở lại, chậm rãi nói: “Điều kiện sinh trưởng của nhân sâm rừng rất hà khắc, thích nơi có bóng râm mát, cho nên thường mọc ở hướng tây, bắc, mọc trên sườn đồi hướng nắng gió.”

 

“Ngọn núi mà cô Tứ đi tới không có vấn đề gì về vị trí địa lý, nhưng nhìn từ xa, trên núi có rất nhiều cây tre, trúc mọc rất nhiêu, nhưng con nhân sâm rừng sinh trường thương là nơi mọc rất nhiều loại thực hỗn hợp, kiều mộc, quán mộc, đằng, địa hình phức tạp”

 

“Trước đây tôi cho rằng có thể là cô Tư sẽ tay không mà về, ngoại trừ những thứ vừa nói, còn có một nguyên nhân quan trọng nữa. Mấy ngày trước trời mưa xối xả, chỗ này lại bị lũ lụt, nói rõ thế núi rất khó để thoát được nước, nhân sâm dại yêu cầu rất cao đối với độ ẩm, hơi nước dư thừa sẽ chết, vì vậy…

 

Người phụ nữ nghe vậy đã hiểu được ý của Tân Hoài An, chủ động mà nói ra kết luận: “Vì vậy nên trên núi này không thể nào có nhân sâm dại được?

 

Dì Bình đầy nghi ngờ: “Nhưng mà cô Tư à, rõ ràng là người đó nói…”

 

“Rõ ràng là chúng ta bị lừa rồi” Người phụ nữ cắn nhẹ môi, trên khuôn mặt lạnh lùng như trăng lộ ra vẻ thất vọng.

 

Dì Bình đầy tức giận: “Biết sớm thì đã không mua cái sân nát này rồi!” Tân Hoài An nghe thấy vậy, không nhịn được mà kinh ngạc.

 

Hai người chủ tớ này vì hái được nhân sâm dại còn đặc biệt mua lại cả cái sân này?

 

Đây thực sự không phải là một chuyện mà người bình thường có thể làm được.

 

Đương nhiên từ quý khi lộ ra khi cô Tư này nhấc tay nhấc chân thì chắc thân phận cũng không bình thường.

 

Đây chính là lý do mà Tân Hoài An không muốn chủ động kết giao với hai người này.

 

Dì Bình khó lắm mới nén được lửa giận, dần dần bình tĩnh lại: “Cô Tư, nếu ở đây đã không có nhân sâm dại, thế thì chúng †a vẫn nên về Hải Lam sớm một chút. Nếu như về muộn thì không đến kịp tiệc cưới đâu, như thế thì khó mà ăn nói được với ông chủ.”

 

Cô Tư hơi suy tư rồi nói: “Ngày kia đi, tôi muốn ngày mai đi lên núi xem lại lần nữa, núi này vẫn còn rất nhiều dược liệu” Nói xong, cô ta ngước nhìn về phía Tân Hoài An, phát hiện cô đang trầm ngâm mà nhìn về ngọn núi phía xa.

 

Thầm cân nhắc một chút rồi đề nghị: “Ngày kia chúng ta phải đi, vết thương của cô vẫn chưa khỏi hẳn, không bằng đi cùng chúng tôi đi? Đợi đến Hải Lam rồi thì đưa cô đến bệnh viện xem xem?”

 

Tân Hoài An đang suy nghĩ về chuyện quay về Hải Lam, nghe thấy cô ta nói như vậy liền vui vẻ mà gật đầu: “Cảm ơn cô Tư” Ngày hôm sau, cô Tư lại lên núi hái thuốc.

 

Dì Bình cũng đi theo do lo lăng cho việc hôm qua cô ta vừa bị trúng độc.

 

Dù sao vết thương của Tân Hoài An cũng khôi phục kha khá rồi, hơn nữa so sánh với cô ta thì đương nhiên cô Tư nhà mình cao quý hơn rồi, không thể xảy ra chút bất trắc nào.

 

Sau khi hai người đi, Tân Hoài An cũng không ở lại trong phòng đợi.

 

Cô thong thả đi dọc theo con đường nhỏ lên núi, cúi đầu mà tìm kiếm ven đường.

 

Đúng như dự đoán, cô đã tìm được thứ mà cô muốn tìm ở trên con dốc ven đường.

 

Tân Hoài An lập tức ngồi xổm xuống, dùng tay trái chưa bị thương mà đào gốc cây ở trong đất lên.

 

Trên tay cô toàn là bùn đất, nhưng cô không thèm để ý mà chỉ chăm chăm nhìn cây cam toại trong tay, khuôn mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười vui vẻ.

 

“Chử Chấn Phong, anh đợi đấy cho tôi, tôi nhất định sẽ bắt anh đền mạng cho Thiên Nam” Cô nghiến chặt răng mà lẩm bẩm, sau đó dùng lực mà nhắm nghiền đôi mắt, cố để nuốt nước mắt trở về.

 

Tân Hoài An cầm cây cam toại đây bùn đất, xoay người rồi đi dọc theo con đường ban nãy mà trở về.

 

Cô Tứ và dì Bình cũng đã hái được một số thảo dược ở trên núi, dì Bình bắt đầu thu dọn đồ để mai đưa đi.

Bình Luận (0)
Comment