Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 573

Chương 573

 

Trong lòng anh vừa cảm thấy buồn bực vừa bất đắc dĩ, còn cảm thấy chán nản vì sắp chết.

 

Chết không rõ ràng, mẹ nó thật là không cam tâm!

 

Cuối cùng, không thể chống đỡ được phản ứng đau nhức của cơ thể, anh chậm rãi nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

 

“Phong!”

 

“Anh Phong?!” Mấy người Tống Cẩn Dung nhìn thấy thế thì giật nảy mình, cùng hét lên.

 

“Tân Hoài An, mau tránh ra, anh Phong không ổn rồi!” Tịch Sơn Lâm tức giận quát.

 

Tân Dụ nhanh chóng nhắc nhở: “Tân Hoài An, ở đây là nhà họ Chử, không phải chỗ cô có thể gây chuyện, cô mau tránh ra đi, anh Phong mà có chuyện gì thì cô nghĩ cô có thể tiếp tục sống sao?” Tân Hoài An vẫn đứng im bất động, chắn trước mặt mọi người.

 

Lúc này, một người bước nhanh tới, một cái tát nặng nề hạ xuống mặt Tân Hoài An.

 

Tiếng vang trong trẻo vang vọng lại trong đại sảnh.

 

“Tân Hoài An! Cô vừa vừa phải phải thôi!” Vương Thanh Hà lạnh lùng quát, vẻ mặt phẫn nộ.

 

Tân Hoài An bị tát tới mức khoé miệng chảy máu, đầu nghiêng qua một bên.

 

Cô chậm rãi nghiêng đầu lại nhìn Vương Thanh Hà, không đợi cô lên tiếng, hai vợ chồng Chử Hoài Sơn bèn bảo vệ sĩ kéo Tân Hoài An ra.

 

Liễu Giai Tâm tức giận trừng mắt với Tân Hoài An một cái, thúc giục: “Mau đưa Chấn Phong tới bệnh viện đi!”

 

Vào ngày quan trọng như hôm nay lại xảy ra chuyện này, với nhà họ Chử mà nói, quả thật là có một không hai.

 

Chử Chấn Phong được đưa lên xe cứu thương của bệnh mấy người Chử Hoài Sơn và Tịch Sơn Lâm cùng đi theo tới bệnh viện.

 

Vương Thanh Hà suy nghĩ một hồi rồi cũng đi theo mặc dù cô ta vẫn muốn ở lại xem kết cục của Tân Hoài An.

 

Tất nhiên tất cả mọi người không thể cùng tới bệnh viện được, phần lớn mọi người vẫn ở lại nhà họ Chử chờ tin tức.

 

Tống Cẩn Dung đã lớn tuổi, vợ chồng Chử Hoài Sơn không để bà đi theo, còn Liễu Giai Tâm thì ở lại nhà họ Chử cùng với bà.

 

Hai anh em Tân Dụ cũng ở lại hỗ trợ xử lý những chuyện sau đó.

 

Dù sao vẫn chưa biết nên xử lý kẻ đầu têu của hôm nay – Tân Hoài An như thế nào.

 

Lúc này Tống Cẩn Dung đã ngồi tê liệt trên ghế, hoảng loạn cầu nguyện cháu trai mình có thể bình an vô sự.

 

Trước mắt, chỉ có mình Liễu Giai Tâm là có thể chủ trì cục diện.

 

Bà ấy đi đến trước mặt Tân Hoài An đang bị vệ sĩ khống chế, trên mặt tràn đầy vẻ thất vọng và phẫn nộ.

 

“Tân Hoài An, cô muốn tôi xử lý cô thế nào đây?” Bà ấy chậm rãi nói.

 

Ánh mắt Tân Hoài An lấp lóe, cúi thấp đầu, vô cùng yên lặng.

 

Trên thực tế trong lòng của cô đang rất hỗn loạn.

 

Vừa rồi nhìn thấy Chử Chấn Phong nhắm mắt lại, khả năng cứu được anh gần như bằng không.

 

Mối hận thù trong lòng cô chợt tan thành mây khói, chỉ còn lại nỗi buồn bã phiền muộn.

 

Thân là thây thuốc, chăm sóc người bị thương là nhiệm vụ của mình, mà bây giờ cô lại tự nhuốm máu tươi lên tay mình.

 

Nào có ai ngờ được kết cục cuối cùng của cô lại như thế chứ?

 

Nếu như có thể, cô thật sự hy vọng cô đã chết luôn lúc rơi xuống vách núi…

 

Tân Hoài An giơ tay lau vết máu trên khóe môi, ngẩng đầu lên, ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía Liễu Giai Tâm.

 

Cô chậm rãi lên tiếng: “Tôi sẵn sàng lấy mạng đền mạng.” Liễu Giai Tâm lạnh lùng gật đầu: “Tốt, rất tốt”” Bà ấy nhìn sang hướng khác, không muốn nhìn Tân Hoài An – hung thủ trắng trợn sát hại con trai bà nữa.

Bình Luận (0)
Comment