Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 594.6 - Chương 594.595

Chương 594


Điều này anh phải thừa nhận, trước kia anh quá buông thả và bao dung với Vương Thanh Hà, vốn dĩ không tìm hiểu kĩ về con người của cô ta. Kết quả tra ra chuyện cô ta bày mưu hại Tân Hoài An thì anh mới biết, người đàn bà kia còn có một mặt độc ác như vậy.

“Vì việc anh từ hôn với cô ta đã khiến tôi bất ngờ, như tôi đã nói, anh đã từng yêu cô ta như vậy, còn thề hẹn sắt son sẽ kết hôn với cô ta. Không ngờ tới..”

Tân Hoài An vừa nói thì chợt nhìn Chử Chấn Phong, chậm rãi nói: “Lời thề có thể hủy bỏ, lời hứa có thể vi phạm, yêu thật cũng có thể không thương. Anh Chử, cách anh cư xử đối với tình cảm thật đúng là tùy tiện nhỉ?” Chử Chấn Phong: “ Cho nên ở trong mắt Tân Hoài An, Vương Thanh Hà là nữ cặn bã, còn mình… là nam cặn bã?

Tân Hoài An lại xem anh như vậy.

Chử Chấn Phong cảm giác trong lòng ngực có một luồng khí kìm nén đến khó chịu.

Anh đột nhiên hối hận khi thảo luận đề tài này với Tân Hoài An.

Chử Chấn Phong ho mãnh liệt.

Thấy vậy, Tân Hoài An lập tức đứng dậy, nhãn nhịn cơn đau ở bụng mà đi nhanh đến bên người anh.

Sau khi giúp hô hấp anh đều đều thì thuận tay để lên mạch đập của anh.

“Nhịp tim đập nhanh, mạch giống như là chạy loạn” Cô nhanh chóng nói một câu.

Lúc thu tay về, cô thay đổi cách trò chuyện tùy ý vừa rồi, như thể đã khôi phục thân phận bác sĩ của mình, nghiêm túc nói: “Chử Chấn Phong, cơ thể của anh đã như vậy rồi, quan trọng nhất vẫn là khống chế cảm xúc của mình. Có chuyện gì không vui thì cứ nói ra chứ đừng để trong lòng”

Chử Chấn Phong: “ Chờ đến khi cơn ho của anh thuyên giảm thì cô lúc này mới chậm rãi về giường ngủ của mình.

Cô nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, đắn đo rồi mới chậm rãi nói: “Chử Chấn Phong, anh bị như vậy đều là do tôi hại, tôi rất xin lỗi cho nên tôi tự nguyện chăm sóc anh cho đến khi cơ thể anh khôi phục lại. Chỉ là chờ khi anh khỏe có thể tha cho mẹ con tôi được không?” Chử Chấn Phong từ từ mở mắt, anh nghiêng đầu yên lặng nhìn cô.



” Tiếp tục ho.’’

Tân Hoài An đối mặt với anh, hơi do dự rồi dứt khoát nói thẳng: “Thật ra thì tôi biết, chuyện anh từ hôn với Vương Thanh Hà có liên quan gì tới mẹ con chúng tôi.” Chân mày Chử Chấn Phong hơi nhướng lên, thì ra người phụ này biết.

Nói sớm hơn cũng không sao.

Anh kìm lại độ cong của môi đang định nói.

Ánh mắt Tân Hoài An lại đột nhiên lạnh xuống, hỏi: “Không phải anh muốn tranh giành quyên nuôi dưỡng Thiên Nam với tôi đấy chứ?” Chử Chấn Phong ngẩn ra.

Trong con ngươi trong suốt của Tân Hoài An nổi lại sự lãnh lếo, cảnh cáo nói: “Tôi không thể nào đưa Thiên Nam cho anh. Nếu như anh nhất định phải với tôi, thì cho dù là tôi đánh cược cả tính mạng này cũng sẽ không nhường con trai ra!”

“.. Khụ, khụ!” Chử Chấn Phong lại nhịn không được mà ho. . truyện teen hay

Sau đó hai người sống chung rất yên bình.

Từ khi Chử Chấn Phong cảm thấy mình là nam cặn bã hay thay đổi tình cảm trong mắt cô, thì anh cũng muốn thảo luận về phương diện này nữa.

Mà Tân Hoài An cũng nhận ra được rằng chỉ cần mình ít nói, thì tần suất ho của người đàn ông này cũng hạ xuống rất nhiều.

Bởi vì Tân Hoài An cũng bị thương nên chăm sóc thay thuốc phần lớn đều giao cho y tá làm. Cho nên mặc dù nói Tân Hoài An chăm sóc Chử Chấn Phong ở trong phòng bệnh, nhưng thật là cùng anh dưỡng bệnh mà thôi.

Chỉ là cô thỉnh thoảng cũng sẽ bắt mạch cho Chử Chấn Phong, để xác định tình trạng khôi phục của anh.


Chương 595

 

Sáng sớm ngày hôm sau, y tá mới vừa thay thuốc cho Chử Chấn Phong.

 

Bên ngoài cửa phòng truyền tới tiếng gầm nhỏ đầy tức Để cho tôi vào, tôi muốn gặp Tân Hoài Anl” Nghe được âm thanh này, vẻ mặt Tân Hoài An thay đổi mà nhìn Chử Chấn Phong theo bản năng giận.

 

Trái lại Chử Chấn Phong cũng không ngăn cản mà dặn dò.

 

Vệ Nam: “Để cho cậu ấy vào đi” Cửa phòng bệnh vừa mở ra thì Trương Nhược Phi đã không chờ kịp vọt vài, mắt nhìn thấy Tân Hoài An rồi chạy thẳng tới trước mặt cô.

 

“Tân Thư, cô thế nào rồi, nhà họ Chử có làm khó cô không?” Trương Nhược Phi mới gặp đã nhanh chóng hỏi.

 

Không chờ Tân Hoài An trả lời, anh đã nhìn thấy vải thưa bên hông Tân Hoài An, chân mày phút chốc nhíu chặt lại.

 

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ai làm cô bị thương?” Anh ta vừa dứt lời thì Ôn Nhã Ly người đi theo phía đã bước tới, lo lắng quan sát eo cô: “Chị Hoài An, chị bị thương sao? Có nghiêm trọng không ạ?”

 

Nhìn thấy hai người này. Tân Hoài An vừa cảm thấy an lòng nhưng lại hơi không biết làm sao.

 

Cô cầm tay Ồn Nhã Ly, lắc đầu: “Không sao đâu, là do người của Hàn thị lẻn vào trong bệnh viện. Sau đó chị vô tình bị đâm một nhát, vết thương không sâu nên ba bốn ngày là có thể khỏi th Tân Hoài An nhẹ giọng nói nhưng vẻ mặt Trương Nhược Phi cũng chưa thả lỏng.

 

Anh ta xoay người nhìn Chử Chấn Phong đang nằm trên giường bệnh, điệu bộ bảo vệ Tân Hoài An ở phía sau, hỏi: “Cậu Chử, không biết cậu giữ Tân Hoài An ở đây là có ý gì?”

 

Trương Nhược Phi vừa tiến đến đã dùng mọi cách lo lắng cho Tân Hoài An như vậy, vẻ mặt Chấn Chấn Phong không tốt lắm.

 

Đúng là không nên cho thằng nhãi này đi vào mà.

 

Nghe anh ta hỏi, Chử Chấn Phong lúc này hừ nhẹ một tiếng, nói: “Tân Hoài An đầu độc tôi thành ra như này nên tự nguyện ở lại chỗ này chăm sóc tôi”

 

“Phải không? Xem tình huống của cậu Chử hình như là thật sự nghiêm trọng. Nhưng bây giờ Tân Hoài An bị thương chỉ sợ là không chăm sóc được” Trương Nhược nói câu châm chọc.

 

Nghe tin Tân Hoài An và Liễu Thanh Phong xảy ra tai nạn ô tô, anh ta đã rất lo lắng. Nhưng nhà họ Chử kiểm soát quá nghiêm ngặt, anh ta không có cách nào vào trong để xem tình huống được.

 

Sáng nay vất vả lắm mới có cơ hội tiến vào, hôm nay mục đích của anh ta rất rõ ràng, đó là muốn đưa Tân Hoài An đi.

 

Trương Nhược Phi kiên định nhìn Chử Chấn Phong, nói: “Tôi cũng là bác sĩ, hay là để tôi thay Tân Hoài An giúp cậu Chử mau hết bệnh đi.”

 

Anh ta vừa nói xong, đôi mắt đen láy của Chử Chấn Phong nhíu lại.

 

Đến cả Vệ Nam cũng hơi kinh ngạc: “Anh Trương, vậy cậu…”

 

“Cậu không thay thế được cô ấy” Chử Chấn Phong bỗng lên tiếng, Vệ Nam theo bản năng ngậm miệng lại.

 

Giọng nói khàn đục phát ra từ cổ họng của anh khiến một câu nói vốn dĩ rõ ràng đơn giản lại có thêm chút hàm ý sâu xa.

 

Trương Nhược Phi không khỏi cau mày, muốn mở miệng phản bác.

 

Tân Hoài An ở phía sau kéo cổ tay của anh ta lại.

 

Trương Nhược Phi quay đầu nhìn, chỉ thấy Tân Hoài An cong môi nở nụ cười bất đắc dĩ, cảm kích nói: “Trương Nhược Phi, tôi biết anh lo cho sự an nguy của tôi, nhưng mà bây giờ tôi ở trong bệnh viện ngược lại là nơi an toàn nhất. Nhà họ Chử đã tra rõ ràng Trương Mỹ Văn rồi, anh yên tâm đi”

 

“Cô thật sự không muốn rời đi với chúng tôi sao?” Trương Nhược Phi có hơi bất ngờ.

 

Anh ta còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại thấy Tân Hoài An gật đầu chắc nịch, vẻ mặt vô cùng kiên định.

 

Anh ta đành phải nuốt những lời muốn nói vào bụng, tâm tình có chút rối bời, đổi giọng: “Được, vậy tôi và Ôn Nhã Ly sẽ thường xuyên tới đây thăm cô.” Nói xong, người kia lại chuyển hướng nhìn sang Chử Chấn Phong hỏi: “Cậu Chử không có gì ý gì chứ?” Ánh mắt Chử Chấn Phong mờ mịt liếc qua bàn tay đang nắm của hai người đó, dự định thốt một chữ “có” rồi.

 

Nhưng lại thoáng nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Tân Hoài An, anh lại nhớ tới mối quan hệ giữa hai người đó đến cuối cùng chỉ là bạn bè tốt.

Bình Luận (0)
Comment