Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 611.6 - Chương 611.612

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 611

 

Trước khi Tân Hoài An bón canh cho anh, có chút do dự nói: “Tôi cũng không phải rất có tự tin, anh thử trước, không được thì tôi đổi cách điều chế khác cho anh” Cô múc một thìa canh, thổi cho bớt nóng, đưa đến bên miệng của anh.

 

Chử Chấn Phong nhìn cô chằm chằm, khoé môi hơi cong lên nói: “Tôi tin cô.” Sau đó, mở miệng uống thìa canh vào.

 

Thấy anh uống canh xuống, Tân Hoài An lập tức hồi hộp nhìn phản ứng của anh: “Thế nào?” Chử Chấn Phong cẩn thận cảm nhận, nói: “Sau khi uống xong, cổ họng rất thoải mái”

 

Tân Hoài An giật giật khoé môi, bát canh này cô không chỉ bỏ dược liệu bổ cho dạ dày, còn có thanh lọc cổ họng.

 

“Tiếp tục” Chử Chấn Phong nói ra hai chữ, chờ đợi Tân Hoài An bón tiếp.

 

Tân Hoài An cong khoé môi, bón gần nửa bát cho anh.

 

Trong lúc Liễu Thanh Phong trở về phòng bệnh, lúc đi qua phòng bệnh của Chử Chấn Phong, từ ngoài cửa nhìn vào trong một cái.

 

Tận mắt nhìn thấy cảnh Tân Hoài An tự tay bón canh cho.

 

Chử Chấn Phong, chân mày giữa đôi lông mày nhíu chặt lại.

 

Dường như cảm nhận được ánh mắt của anh ta, Chử Chấn Phong nâng mắt liếc anh ta một cái, trong mắt lộ ra một tia đắc ý.

 

Thấy thế, Liễu Thanh Phong hừ thật mạnh một tiếng, mang theo cơ thể ớn lạnh trở về phòng bệnh của mình.

 

Chử Chấn Phong cảm thấy vừa lòng thu ánh mắt của mình lại, lại nhìn thấy Tân Hoài An dừng lại.

 

Rồi lại nhìn cái bát cô đang cầm, còn có hơn nửa bát nữa cơ.

 

“Sao lại không tiếp tục nữa?” Anh hỏi.

 

Tân Hoài An đặt bát xuống, vẻ mặt trịnh trọng n nay anh vừa bắt đầu ăn đồ ăn, trước đó còn nôn ra một lần, không thể ăn quá nhiều. Bát canh này tôi cầm về phòng bếp trước, tối nay anh ngủ dậy lại uống tiếp” Ồ, thì ra là nghĩ vì anh.

 

Chử Chấn Phong gật gật đầu: “Được, nghe cô” Tân Hoài An có chút kinh ngạc, nhanh chóng nhìn anh một cái.

 

Chỉ là cho anh một bát canh uống, người đàn ông bá đạo này vậy mà ngoan như thế?

 

Trong lòng cô nhanh chóng khôi phục lại bình thường, chuẩn bị đem canh trở về phòng bếp, thuận đường đi thăm Thiên Nam một chút.

 

Đối diện với ánh mắt phức tạp của Tân Hoài An, khoé miệng anh cong lên nói: “Ăn no quá, vừa hay chơi cùng con trai một lúc để tiêu hoá đồ ăn” Tân Hoài An nắm chặt lòng bàn tay, đầu nghiêng sang một bên khác.

 

Chử Chấn Phong biết cô đang phiền muộn cái gì, ánh mắt trong mắt hơi đổi, đang muốn nói chuyện thì trong dạ dày đột nhiên cảm thấy không thoải mái.

 

Anh chỉ có thể nén những lời muốn nói ra lại, vẻ mặt trắng bệch nôn ra một trận.

 

Tân Hoài An thấy thế, cũng quay đầu lại nhìn không tức giận nổi, nhanh chóng cầm lấy thùng rác, để anh nôn vào đấy.

 

Vừa mới uống non nửa bát canh, dường như nôn ra hết luôn rồi.

 

Tân Hoài An thở dài, xem ra vẫn phải đổi đơn thuốc.

 

Nhưng hôm nay không được, dạ dày người đàn ông này không chịu nổi sự giày vò.

 

Nhìn biểu cảm khó coi sau khi nôn của Chử Chấn Phong, Tân Hoài An mím môi nói: “Vẫn là đừng để Thiên Nam đến đây nhìn dáng vẻ này của anh, anh nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đi thăm nó: Chử Chấn Phong động môi nhưng vẫn không nói cái gì cả, tuỳ ý để cô đi ra ngoài.

 

Một cái tay của anh ấn ở chỗ dạ dày, vẻ mặt nặng nề.


Chương 612

 

Tân Hoài An vừa đi ra khỏi phòng bệnh của Chử Chấn Phong, còn chưa kịp đi đến chỗ Thiên Nam, đã bị Liễu Thanh Phong kéo vào phòng của anh ta.

 

Động tác của anh ta quá là đột nhiên, vệ sĩ đứng canh giữ ở cửa cũng không phản ứng kịp.

 

Nhìn cánh cửa phòng đóng cái “âm”, vệ sĩ hai mặt nhìn nhau.

 

Cái chuyện này… có cần phải báo cáo với cậu Chử không?

 

Nhưng đó là cậu chủ Liễu nha, anh ta là em họ của cậu Chử, khẳng định sẽ không làm ra chuyện gì đâu.

 

Nghĩ như thế, các vệ sĩ lựa chọn làm như không có chuyện gì đứng canh giữ ở cửa.

 

Sau khi Tân Hoài An bị kéo vào trong phòng, bị cơ thể cao lớn khoẻ mạnh của Liễu Thanh Phong ngăn chặn ở tường.

 

Vết thương trên eo của cô bị kéo căng ra mà hơi cảm thấy đau, khiến cô không khỏi nhíu mày lại.

 

“Liễu Thanh Phong, anh làm gì vậy?” Tân Hoài An có chút không vui nói.

 

Liễu Thanh Phong cũng ý thức được động tác của mình mạnh quá, anh ta xin lỗi lùi về sau nửa bước, có lo lắng nói: “Thật xin lỗi, có phải là làm cô đau rồi không?” Nói xong, tay duỗi ra về phía eo của cô, muốn xem vết thương của cô.

 

Bát Tân Hoài An đánh vào mu bàn tay của anh ta: “Làm gì đấy?” Liễu Thanh Phong phản ứng lại, trên mặt lo lắng: “Tôi, sợ vết thương của cô nứt ra rồi”

 

“Không nghiêm trọng như thế” Tân Hoài An khôi phục lại vẻ mặt, trong mắt lộ ra sự tìm TÒI.

 

Liễu Thanh Phong bị cô nhìn đến nỗi không tự nhiên, nhưng nghĩ đến cô thân thiết chăm sóc cho Chử Chấn Phong còn hầm canh cho anh, trong lòng không biết là cảm giác gì.

 

Anh ta nhịn không được nói: “Cô nghĩ Chử Chấn Phong như thế nào?”

 

“Cái gì nghĩ như thế nào?” Tân Hoài An buột miệng nói ra, nghi ngờ nhìn anh ta.

 

Luôn cảm thấy Liễu Thanh Phong hôm nay có chút không thích hợp.

 

“Chính là, Thiên Nam…” Liễu Thanh Phong đột nhiên có chút lắp bắp, không biết nói chuyện này ra như thế nào.

 

 

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Thanh Phong, rất chắc chăn lắc đầu nói: “Sẽ không” Nói xong, cô nhịn không được nhấn mạnh bổ sung thêm một câu: “Cả đời này của tôi đều không muốn gả cho anh ấy” Liễu Thanh Phong có chút kinh ngạc nhưng lại cảm thấy khó hiểu.

 

Anh ta nhịn không được không khẳng định nhiều hơn, hỏi: “Trước kia hai người còn từng là vợ chồng, chẳng lẽ, cô chưa từng rung động với anh ấy?”

 

Tân Hoài An nghe thấy câu này, không nhịn được cười ha ha, có chút giễu cợt nói: “Ai sẽ rung động với người đàn ông lạm dụng tình cảm lại hay thay đổi chứ? Hơn nữa…”

 

Dừng lại một chút, cô nghiêm mặt nói: “Từ lúc sau khi dây dưa với Chử Chấn Phong, ngày tháng của tôi không có một ngày nào là trôi qua yên ổn cả, cũng chỉ có ba năm ở nước ngoài, mới khiến tôi cảm thấy tự nhiên không bị ràng buộc.”

 

Liễu Thanh Phong nghe đến câu này, trong lòng hơi động.

 

Anh ta nhanh chóng suy nghĩ một lần, đột nhiên nói: “Nếu như cô không muốn để Chử Chấn Phong cướp Thiên Nam đi, tôi có một cách” Tân Hoài An nhanh chóng nhìn về phía anh ta: “Cái gì?”

 

“Tôi cưới cô” Vẻ mặt anh ta nghiêm túc nhìn cô, giọng điệu quyết đoán dứt khoát, ăn nói mạnh mẽ.

 

Không giống như đang đùa.

Bình Luận (0)
Comment