Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 758

Chương 758

 

Sau khi Tần Hoài An hạ quyết tâm, tâm trạng của cô đột nhiên trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

 

Chử Gia Mỹ không thể thoải mái nồi.

 

Cô ta không đuổi được mẹ con Tần Hoài An đi mà còn bị mắng một trận té tát, sau khi nghe được ý của Tần Hoài An và bà cô ta, sau này Tần Hoài An còn sống ở nhà họ Chử lâu dài đây.

 

Chử Gia Mỹ mặt mày ủ rũ, phiền muộn.

 

Tần Hoài An nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta rồi trầm ngâm thu ánh mắt lại.

 

“Vậy mà Giai Tâm còn luôn khen ngợi con bé Gia Mỹ trưởng thành và hiểu chuyện, không ngờ nó lại như thế này, đúng là đến chết cũng không thay tính đổi được!” Giọng nói giận dữ của Tống Cẩn Dung kéo lại mạch suy nghĩ của Tần Hoài An.

 

Cô ấy quay đầu lại, đột nhiên nói: “Độc tố trong người bà Chử vẫn chưa được đẩy hét, gần đây lại bận rộn không được nghỉ ngơi. Hay là tôi kê đơn giúp cô ấy điều trị?”

 

Tống Cẩn Dung lộ vẻ vui mừng: “Vậy thì tốt quá. Tôi thay Giai Tâm cảm ơn cô. Con dâu tôi ấy, cứ bận rộn là không quan tâm đến chuyện gì nữa, cứng đầu chết đi được! Về điểm này, Chân Phong giống hệt mẹ nó! “

 

Tần Hoài An sững sờ, trong tiềm thức nghĩ đến Chử Chấn Phong vì công việc mà ngày đầu xuất viện đã phải thức cả đêm tăng ca. Bản thân cô lại vì chuyện này mà phát cáu với anh nhiều lần.

 

Người đàn ông từ đầu vốn rất bướng bỉnh cứng đầu, nhưng về sau sai ngoan ngoan nghe lời, chỉ làm theo những gì cô nói.

 

Cô không khỏi cắn môi.

 

Đảo mắt thì thấy bà cụ Chử đang nhìn mình cười.

 

Đôi má của Tần Hoài An nóng lên một cách khó hiểu, suy nghĩ đến việc người đàn ông đó không còn ở thế gian này nữa, buồn bã rũ mắt xuống.

 

Trên đường dẫn Thiên Nam từ phòng ăn đến phòng sách, cậu nhóc đột nhiên ngẩng đầu tò mò hỏi: “Mẹ ơi, vừa rồi bà ấy nói mẹ đồng ý cho con làm người thừa kế là có ý gì?”

 

Tần Hoài An nhìn khuôn mặt ngây thơ của con trai, không khỏi quỳ xuống, nhẹ nhàng chỉ bảo: “Thiên Nam, sau này con phải đổi cách xưng hô gọi là bà cố đấy!”

 

“H4?” Thiên Nam nghiêng đầu, có chút lạ lẫm với cách xưng hô này.

 

Tần Hoài An kiên nhẫn nói với cậu bé: “Không phải con đã nhận chú Chử làm bố rồi sao? Từ nay về sau đây sẽ là nhà của con. Bố Chử, mẹ và bà nội, bà cố đều là người nhà của con.”

 

“Nhưng bố đã đi rồi…”

 

Thiên Nam trầm giọng nói với một nét buồn trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

 

Sau đó, cậu bé vươn bàn tay nhỏ nhéo nhéo ngon tay của Tần Hoài An, có chút lo lắng hỏi: “Mẹ, có phải mẹ sẽ rời bỏ Thiên Nam không?”

 

Tần Hoài An cảm thấy mềm lòng, dỗ dành nói: “Bé con yên tâm, mẹ sẽ ở bên cạnh con mà.”

 

Cô không nỡ bỏ đứa trẻ lại một mình, nhưng cô cũng rõ ràng là đợi khi đứa trẻ lớn hơn một chút, cô vẫn sẽ ra đi.

 

Thiên Nam trở thành người thừa kế của nhà họ Chử, và cuộc sống sau này của cô sẽ không còn liên quan đến nhà họ Chử.

 

Tần Hoài An xoa dịu cảm xúc cho con rồi đứng lên nói: “Được rồi, chúng ta đi đọc sách nhé.”

 

Vừa dẫn con đi, cô vừa nghi ngờ nhìn về góc hành lang cách đó không xa.

 

Vừa rồi, cô có cảm giác bị ai đó theo dõi.

 

Chỉ là lúc này đi xem thử lại chẳng có gì khác thường cả chứ đừng nói là có bóng người.

 

Tần Hoài An dẹp bỏ nghi ngờ rồi vui vẻ dắt đứa nhỏ đi.

Bình Luận (0)
Comment