Vô Hoa Quả

Chương 38

“Ngô. . . . . .” Tại sao đầu lại đau như vậy, tối qua đã xảy ra chuyện gì? . . . . . .

Ánh mặt trời chiếu rọi qua những lùm cây, xen qua những tán lá xanh rì, một chút sương sớm nhờ nắng mai mà càng thêm lung linh, rực rỡ. Tiếng côn trùng kêu vang như khiến khung cảnh xung quanh trở nên sống động, suối nước róc rách – mảnh rừng bỗng chốc như chốn thần tiên trong truyền thuyết.

Hai tay ôm đầu ngồi dậy, Niệm Nghiễn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, trong mắt còn vẻ mơ màng của người ngái ngủ. . . . .



Đây là đâu?. . . . . . A. . . . . . Đau quá, ngày hôm qua. . . . . . Khoan đã, đêm qua. . . . . .

Niệm Nghiễn dần dần thanh tỉnh, nhìn ngắm mọi thứ xung quanh – vẫn là rừng cây chiều qua y dừng chân, nhưng Niệm Nghiễn đã không còn ở tại địa điểm mà y giao đấu với đám hắc y nhân.

Nơi mình đang đứng, hình như rất gần với Thương châu, trên người còn không biết từ đâu mà xuất hiện một tấm áo len dạ rất dày, tro tàn trên đất vẫn còn đỏ – đám lửa này vừa mới bị dập tắt, kẻ thần bí kia chắc mới vừa rời khỏi. Thảo nào mà mình lại có thể ngủ ngon đến vậy¬—— ra là có người đã giúp ta sưởi ấm. Nhưng ai?

Sự việc cuối cùng tối hôm qua mà Niệm Nghiễn có thể nhớ, chính là khi y vừa định mở miệng thì bị kẻ thần bí kia đánh một chưởng vào gáy khiến y ngất xỉu. Sau đó. . . .

Sau đó . . . thì không còn nhớ gì nữa. Tại sao kẻ thần bí kia cứu mình xong rồi lại đánh mình bất tỉnh, đánh mình bất tỉnh rồi lại chăm sóc cho mình cẩn thận như vậy?

Thật sự là càng nghĩ càng đau đầu, riêng một chuyện cái túi gấm kia đã khiến y đủ phiền phức. Bây giờ lại lòi ra một người không biết lai lịch thế nào, hành tung kỳ quái, chẳng biết là thù hay là bạn? Thôi thì cứ coi như người thần bí kia cũng là ân nhân của mình, khi nào gặp hắn, nhất định phải nói với hắn vài lời cảm ơn.

Thu thập hành lý. Tháo cương ngựa – con Siêu Lý mã này từ hôm qua tới giờ hình như vẫn chưa uống nước. Niệm Nghiễn tiến đến khe suối, định lấy một ít nước. Vừa cúi người xuống, Niệm Nghiễn cứng đờ mà nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước.——

Ai vậy a. . . . . .

Vuốt nhẹ đôi môi – khẽ run lên, Niệm Nghiễn không ngờ đôi môi mình lại sưng nghiêm trọng như vậy. Hai phiến môi cong vù như hai miếng lạp xưởng. Da mặt lại đỏ ửng, hồng hào khác thường, thoạt nhìn. . . . . . Gợi cảm vô cùng?

Niệm Nghiễn bị chính ý nghĩ trong đầu mình làm cho hoảng sợ, mặt đỏ au mà bối rối đứng lên. Niệm Nghiễn biết nơi này dù không có ai, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ, vội lấy tay tát nước mà rửa mặt – nhưng rửa thế nào cũng không sạch, nhất là hai bên má – cứ như hai quả đào treo lủng lẳng vậy.

Cũng may nơi này không có ai, nếu không người ta sẽ cười ngươi đến rụng cả răng!

Khẽ mở cổ áo, lấy một tấm vải mỏng để lau mặt, Niệm Nghiễn phát hiện vô số những dấu vết ửng hồng như bị cắn nơi chiếc cổ nõn nà.

Nơi này có nhiều muỗi như vậy ư? Muỗi này cũng thật hung ác a! (Là con muỗi có tên Thôi Ân Trạch đó anh^-^) Khuôn mặt sưng tấy của mình chắc cũng do bọn muỗi hỗn đản này gây ra!

Dù sao thì cũng phải nhanh chóng đi tới Thương châu, Niệm Nghiễn phi người lên ngựa, tiếp tục chạy đi.

Niệm Nghiễn không hề hay biết, y đi rồi, trên ngọn cây gần đó đang có người chịu không nổi mà ôm bụng cười . . . .

Dáng vẻ xấu hổ, thẹn thùng vừa rồi của Niệm Nghiễn đều bị hắn thu vào cả trong mắt. Thôi Ân Trạch cảm thấy bảo bối của mình lại có thêm một phương diện đáng yêu. Trước kia, Niệm Nghiễn trong mắt hắn là một người nghiêm khắc, kiên cường, bi thương, tuyệt vọng . . . mà vừa rồi y lại đáng yêu, gợi cảm như vậy . . . . dáng vẻ ngây ngô khi rửa mặt cứ như một con mèo đang chơi đùa với cuộn len – khiến người khác không thể không yêu thương. Tình yêu nồng đậm nhất thời dâng trào trong Thôi Ân Trạch, tới mức tưởng chừng sẽ không thể khống chế được bản thân mình, chỉ muốn đem Niệm Nghiễn đặt ở dưới thân, hảo hảo mà yêu thương, chà đạp y cho bõ ghét.

Mỗi một lần phát hiện ra một điều thú vị ở ngươi, ta lại càng thêm si mê, quyến luyến ngươi. Niệm Nghiễn cứ đáng yêu như vậy, ta biết làm sao đây? Niệm nhi, ngươi không chạy thoát khỏi ta đâu . . . . .

Lộ trình một tháng sau đó của Niệm Nghiễn vô cùng thuận lợi, không có người mai phục, không cạm bẫy, vốn định phải mất hơn hai chục ngày mới tới nơi – không ngờ, chỉ mất mười lăm ngày, Niệm Nghiễn đã có mặt tại Thương châu. Tuy vậy, trong lúc đi đường, rõ ràng có rất nhiều lúc Niệm Nghiễn cảm nhận như có kẻ đang theo dõi mình – có lúc còn nghe thấy tiếng binh khí giao đấu leng keng – nhưng cố gắng lùng sục khắp nơi mà vẫn không thấy có dấu vết gì. Ai, dù sao thì chỉ cần thuận lợi là tốt rồi, Niệm Nghiễn thầm cảm kích người thần bí kia, trên đường đi hắn đã giúp đỡ mình không ít.

Sau khi vào khách ***, Niệm Nghiễn hỏi thăm lão bản về Huyền Thiết môn rồi rảo bước ra đường mà tiến tới nơi sắp diễn ra võ lâm đại hội kia.

Dọc theo đường đi, Niệm Nghiễn chăm chú quan sát nhà cửa hai bên đường – nơi này phồn thịnh không kém gì Đại Đô – kinh đô của Đại Vũ quốc. Hai năm qua, y đã đi nhiều nơi, không chỉ có nơi này mà ngay cả những tiểu trấn, thôn nhỏ ven đường- dân chúng khắp nơi đầu ca múa thanh bình, an tâm lạc nghiệp, không phải lo lắng chuyện ăn mặc. Tất nhiên không phải không có tham quan hại dân hại nước, nhưng thực lực của Đại Vũ đang không ngừng được củng cố, nơi nơi đều ca ngợi hoàng đế là minh quân thánh chúa.

Niệm Nghiễn đột nhiên cảm thấy buồn cười. Trước đây, Mặc giáo và triều đình nhiều lần sống mái với nhau chỉ vì muốn nắm quyền kiểm soát thiên hạ, nhưng mục đích cuối cùng đều không phải là làm cho dân chúng được cơm no áo ấm hay sao? Triều đình thì sao? Ma giáo thì thế nào. Dân đen có mấy ai quan tâm xem kẻ nào đang nắm quyền bá chủ, chỉ cần có thể cho họ cuộc sống ấm no – họ nhất định sẽ ủng hộ kẻ đó.

Hà cớ gì phải tranh giành với nhau ngôi vị bá chủ đó làm gì? Hy sinh nhiều như vậy, liệu có đáng?

Chẳng lẽ, những gì Niệm Nghiễn đã làm tất cả đều là sai lầm ư. . . . . .

Thôi Ân Trạch, ta bội phục ngươi, trước kia ta mới chỉ được thọ giáo võ nghệ cùng mưu lược của ngươi, hiện tại lại được chứng kiến tài năng của ngươi – thấy được rằng nhờ có ngươi mà thiên hạ được thanh bình. Cho dù đó chưa hẳn đã là mục đích cuối cùng của ngươi, tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng ngươi đã thành công, quả thật rất xứng đáng lưu danh thiên cổ. Ta muốn tất cả những ân ái tình thù giữa hai ta đều đi theo ngươi xuống hoàng tuyền, những gì mà ta phải chịu so với những gì ngươi làm cho bách tính, há có đáng gì?

Niệm Nghiễn phát hiện bản thân mình đã không còn thù hận gì Thôi Ân Trạch như lúc trước nữa. Người chết cũng đã chết rồi, buông được thì cứ buông, cuộc đời này nào có chuyện gì có thể dễ dàng giải quyết, mọi chuyện đều vô cùng phức tạp, cần phải có con mắt khoan dung thì mới thấy mình hạnh phúc.

Ngẩng đầu ưỡn ngực tiến về phía trước. Tâm tư Niệm Nghiễn lúc này trong trẻo như gương sáng, không chút tạp chất, y như cảm thấy đã thoát khỏi bóng ma đeo đuổi mình suốt hai năm qua. Niệm Nghiễn lại một lần nữa được là chính mình, được nắm lấy vận mệnh của bản thân. . . .
Bình Luận (0)
Comment