Vô Hoa Quả

Chương 49

Xe ngựa của hai người tới Thành châu đã là chuyện của ba ngày sau. Còn hơn cả Hồi An thành phồn hoa huyên náo, Thành châu vừa tao nhã lại có thêm vài phần uy nghiêm. Thành châu vốn là đất văn vật nhiều đời, trọng văn khinh võ – trong thành còn lưu giữ rất nhiều những di tích thi cử, khoa bảng đậm nét rêu phong của thời gian. Tại Thành châu, thư viện nhiều hơn tửu quán, văn nhân học giả từ khắp nơi đổ về đây tổ chức bình văn, luận thơ hết sức náo nhiệt. Bốn năm một lần, Đại Vũ vương triều tổ chức ứng thí trên cả nước, tuyển chọn nhân tài – đa số những người vinh danh bảng vàng đều xuất thân từ nơi này.

Điều khiến cho Niệm Nghiễn khó hiểu đó là Thôi Ân Trạch chọn một khách *** nhỏ bé tại nơi hẻo lánh heo hút mà trọ lại thay vì phải là một tửu lâu xa hoa, sang quý – điều này quả thật chẳng phù hợp chút nào với thói quen hoang phí thường ngày của người này.

“Nơi này, những người biết mặt ta không phải là ít, ngươi nghĩ xem, một kẻ đã chết làm sao có thể phô trượng mặt mày tươi cười rạng rỡ của mình tại đây, đúng không?”

Niệm nghiên đến nay cũng không hiểu được Thôi Ân Trạch tại sao lại giỏi đoán ý nghĩ của mình như vậy. Chỉ cần bản thân có chút biểu hiện khác thường là ngay lập tức hắn đã nhận ra mình đang gặp phải vấn đề gì mà ra tay giải quyết. Nhưng nghĩ cũng phải, nghe nói có rất nhiều đại quan trong triều là người Thành châu, đến khi cáo lão hồi hương, bọn họ có quay về Thành châu thì cũng không có gì là lạ – trong số những người này, nổi tiếng nhất phải kể đến tể tướng tiền triều Phạm Tắc Thành.

“Người kia. . . . . . Người mã phu kia đâu?” Từ sau lúc bước vào khách *** đã không còn nhìn thấy bóng dáng của mã phu chăn ngựa – Niệm Nghiễn vẫn cảm thấy người này rất kỳ quái : mã phu gì mà từ đầu đến chân đều là y phục màu đen, mặt cũng dùng lụa tơ tằm màu đen mà che lại. Chỉ có thể nhìn thấy dáng người hắn mảnh khảnh, hệt như một nữ nhân. Chẳng lẽ lại để cho một nữ nhân làm mã phu, tên Thôi Ân Trạch này không biết đang tính toán cái gì?

“Chuyện gì?” Nghe xong lời này, hai mắt Thôi Ân Trạch nheo nheo lại tỏ vẻ khó chịu “Ngươi quan tâm tới nàng ta sao? Người của ta, ta tự biết sắp xếp, ngươi không cần hỏi nhiều.”

Niệm Nghiễn cũng chẳng thèm hỏi thêm làm gì, chỉ tự chuốc lấy mệt mỏi. Thôi Ân Trạch hiểu tính cách của Niệm Nghiễn, chẳng qua là y thấy nữ tử kia mảnh khảnh, yếu đuối lại đi làm xa phu nên có chút quan tâm, thương cảm mà thôi. Khổ nỗi, dù đã tự nhủ với lòng như vậy, nhưng Thôi Ân Trạch vẫn ghen tỵ không thôi. Những kẻ kia chỉ cần yếu nhược một chút là đã được Niệm Nghiễn hỏi han ân cần như vậy, còn hắn – tới giờ phút này, ngay cả một nụ cười của ái nhân cũng chưa từng được hưởng thụ. Thôi Ân Trạch thở dài – Đành phải nghĩ tới những gì mà mình đã gây ra cho y để cảm thấy bớt khổ tâm vậy.

“Tại sao chúng ta lại ở chung một phòng?” Sau khi biết được Thôi Ân Trạch chỉ thuê một gian phòng có hai chiếc giường, trên đường đi, Niệm Nghiễn không nhịn nổi tức giận mà bộc phát.

“Ngươi hiện tại không có nội lực, ta phải bảo vệ ngươi a. Hơn nữa, nếu ngươi cần giải quyết chuyện kia, ta cũng có thể kịp thời mà ‘ra tay tương trợ’ a.” Thôi Ân Trạch trả lời tự nhiên, giống như đây chỉ là chuyện thường ngày như cơm bữa.

“Ngươi!” Niệm Nghiễn phát hiện mặc dù mình từ nhỏ đã mồ côi nhưng xem ra còn được giáo dục tốt hơn trăm ngàn lần cái người tự xưng là “tiên đế” kia. Mặc dù đã dùng vô số những lời nói không mấy dễ nghe mà sỉ vả hắn, không hiểu sao mặt hắn vẫn cứ trơ trơ, đến giờ thì Niệm Nghiễn cũng á khẩu – không biết phải tiếp tục mắng hắn như thế nào nữa.

“Không phải giận dỗi, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi tới chỗ này một lát.”

Không biết tên hỗn đản này lại nghĩ ra loại chuyện quái dị nào nữa, quyết tâm không để ý đến hắn, Niệm Nghiễn nhanh chóng rửa mặt, rửa chân – chui tọt lên giường, chùm chăn kín mít. Toàn bộ động tác đều diễn ra liền một mạch, vô cùng nhanh chóng, ngay cả y phục cũng chưa kịp cởi.

“Ha ha. . . . . .” Hành động của Niệm Nghiễn khiến Thôi Ân Trạch được một trận cười sảng khoái “Nếu ngươi cứ tiếp tục làm những việc đáng yêu như thế này, ta không dám cam đoan sẽ tiếp tục giữ được lớp vỏ quân tử bề ngoài đâu a~.”

Niệm Nghiễn nằm trong chăn mà mặt cũng đỏ hết cả lên, nếu nói y không sợ là nói dối. Thành thật thì chưa bao giờ Niệm Nghiễn thôi hết sợ hãi với cơ thể nam tính kia, nhất là cái thứ tính khí to đến dọa người của hắn, có lúc chỉ cần hắn bước lại gần là hai chân Niệm Nghiễn đã run lẩy bẩy. Lúc này, Niệm Nghiễn chỉ có thể kéo chăn sát qua đầu, lẩm bẩm “Ngươi mà quân tử cái gì, ngươi mà là quân tử thì nam nhân trong thiên hạ đều là đại quân tử hết rồi!”

Đường xá xa xôi, hai người mệt nhọc, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Một đêm say giấc, ngày hôm sau hai người đón những vị khách mang đến nhiều điều bất ngờ, thú vị.

Khi đó Thôi Ân Trạch cùng Niệm Nghiễn đang bước xuống lầu dùng điểm tâm sớm một chút, đã thấy ngay tại bàn bên kia, Cố Thanh Thương cùng Đổng Nhiên Thanh đang diễn một màn “tình chàng ý thiếp” vô cùng . . . buồn nôn. . . .

Tại sao bọn họ lại ở chỗ này! ? Niệm Nghiễn dùng ánh mắt liếc ngang, chất vấn Thôi Ân Trạch, đối phương chỉ nhìn hắn cười theo kiểu “ta đây không biết” rồi hiển nhiên ôm cổ y bước xuống cầu thang.

Cố Thanh Thương một bên đem cháo thổi nguội, một bên hướng Đổng Nhiên Thanh mà đút từng muỗng. Vài người đang nhìn hai người với ánh mắt hiếu kỳ, Đổng Nhiên Thanh ngượng ngùng, mặt nhăn như táo tàu – rồi lại tràn ngập hạnh phúc mà mỉm cười.

“Khụ, khụ . . . . .” Dù không muốn quấy rầy nhã hứng của đôi “phu thê” mặn nồng, nhưng nếu hai người cứ như vậy, chỉ sợ Thôi Ân Trạch cùng Niệm Nghiễn cũng không có cách nào mà dùng điểm tâm được ngon miệng.

“A, Bạch huynh, chúng ta, chúng ta. . . . . .” Đổng Nhiên Thanh vừa nhìn thấy Niệm Nghiễn liền xấu hổ đến nỗi nói năng lộn xộn.

“Bạch huynh a, đã lâu không thấy, tại sao ngươi không nói tiếng nào với chúng ta mà đã bỏ đi như vậy, nếu không phải có vị bằng hữu của ngươi thông báo thì chúng ta cũng không biết phải tìm ngươi ở đâu nữa a!” Cố Thanh Thương không để ý tới mọi người xung quanh, vẫn đang cầm chén cháo trên tay, đút cho Đổng Nhiên Thanh thêm một miếng “Ăn đi, ăn thêm một muỗng nữa nào.”

Bằng hữu của ta? Niệm Nghiễn phản ứng, trừng mắt Thôi Ân Trạch, trong lòng âm thầm suy đoán dụng ý của hắn.

“Ngày đó, tại hạ có chuyện khẩn cấp, chẳng đặng đừng nên mới không từ mà biệt. Nhưng hai vị đều là thái sơn bắc đẩu trong võ lâm, không biết vì sao lại vì một tên tiểu tốt như tại hạ mà lặn lội tới Thành châu?”

“Nơi này không phải nơi thích hợp để nói chuyện. Mau dùng điểm tâm, xong rồi tìm nơi khác mà nói chuyện tiếp.” Thôi Ân Trạch gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên, kéo Niệm Nghiễn ngồi xuống chung bàn với hai người kia.

“Ừ, nơi này tuy không được to lớn, nhưng phục vụ cũng có thể coi là tốt, giường đệm cũng thoải mái, đúng . . . . . A, Thanh, A. . . .!” Chưa nói hết lời, Cố Thanh Thương đột nhiên hét ầm lên, xem ra là do Đổng Nhiên Thanh thấy hắn không biết xấu hổ nên đã “trừng phạt” – nhéo mạnh vào sườn hắn.

Cố Thanh Thương không dám nói cái gì, chỉ có thể ngoan ngoãn ăn nốt điểm tâm.

Dùng xong điểm tâm, bốn người cùng nhau đi tới phân bộ của Huyền Thiết môn ở Thành châu.

Chuyện phiếm trên đường khiến Niệm Nghiễn biết rằng trước đó, Thôi Ân Trạch đã viết thư cho Cố Thanh Thương, nói rằng Liễu Thành Thành tại Thành châu sẽ sớm có động tĩnh nên ước hẹn với bọn họ cùng nhau tụ tập tại Thành châu để ứng phó.

Niệm Nghiễn trong lòng nghĩ, với thân phận hiện giờ của Thôi Ân Trạch, muốn thắng được Liễu Thành Thành quả nhiên rất khó, nếu điều động lực lượng hùng hậu của triều đình sẽ khiến cho dân chúng hoảng loạn, mượn sức của võ lâm minh chủ Cố Thanh Thương, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa đối phó được Liễu Thành Thành, vừa sử dụng triệt để khả năng của đám người trên giang hồ, tránh cho bọn họ nhàn tản mà gây chuyện thị phi—— Thôi Ân Trạch, ngươi đúng là hồ ly ngàn năm mà!

Bước vào phân bộ, Cố Thanh Thương sai người dâng trà, bốn người cùng nhau ngồi xuống. Đổng Nhiên Thanh âm thầm quan sát Bạch Vô Ức cùng người bằng hữu tự xưng là Thôi Chính của y. Thật lâu sau, Đổng Nhiên Thanh thản nhiên mở miệng.

“Dựa vào khí chất, cử chỉ của hai vị, quả thật không giống người bình thường. Bạch huynh trầm ổn kiên nghị, xử thế không sợ hãi; Thôi huynh quyết đoán mạnh mẽ, lại có khí chất vương giả. Nhìn khắp thiên hạ, Đổng mỗ thật sự không nghĩ ra thân phận như thế nào mới có thể xứng tầm với hai vị, thầm nghĩ hai vị mới không có khả năng không có tiếng tăm gì.”

Đổng Nhiên Thanh thân là phó môn chủ của Huyền Thiết môn, dựa vào kinh nghiệm bôn tẩu giang hồ, con mắt nhìn người không thể nhầm lẫn.

“Hai người chúng ta chẳng qua chỉ muốn cùng nhau du sơn ngoạn thủy, không có hứng thú với những thứ gọi là địa vị, công danh.”

Cũng may là Thôi Ân Trạch tìm được cách mà ứng đáp, bằng không Niệm Nghiễn cũng chẳng biết nên trả lời câu hỏi kia như thế nào. Công danh? Hai chữ này quả có chút châm chọc – cái gọi là công danh đối với hai người họ mà nói chẳng qua chỉ là trách nhiệm với những người dưới chướng của mình, bọn họ từng có được những danh vị mà vạn người ngưỡng mộ, ao ước – giờ đây nghĩ lại chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi.

“Nếu hai vị không muốn nói ra, chúng ta cũng không tiện truy cứu thêm nữa.”

“Thôi huynh, về tên Liễu Thành Thành kia, huynh biết gì về hắn không?” Cố Thanh Thương đi thẳng vào vấn đề. Đối với thân phận của hai người, hắn cũng rất tò mò, nhưng điều khiến cho hắn lo lắng nhất chính là ý đồ của Liễu Thành Thành.
Bình Luận (0)
Comment