Vô Hoa Quả

Chương 9

Niệm Nghiễn còn đang ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra thì Phong Vong Trần đã dùng khinh công đưa hai người họ trở lại khách ***. Phác Phong đang đứng ở cửa, y phục tuy chỉnh tề nhưng không khó để có thể nhìn ra những dấu vết còn lại sau một trận truy hoan ngất trời : hai má ửng đỏ, đôi mắt mơ màng như chưa muốn rời khỏi mộng đẹp, đặc biệt là những dấu hồng ngân đang hiện rõ trên chiếc cổ trắng nõn – đã tố cáo chủ nhân của nó mặc dù Phác Phong cố gắng duy trì vẻ lãnh đạm thường ngày của mình. Thấy đại sư huynh đang gượng gạo dùng tay cố che đi những dấu vết hoan ái ở cổ, Niệm Nghiễn nhớ lại những gì đã chứng kiến – cúi đầu không biết nên làm gì. Hai người cứ đứng như vậy một lúc, Phong Vong Trần đành phải lên tiếng phá tan sự yên lặng :

“Tại sao ngươi lại muốn cứu tên tiểu tử này? Ngươi và hắn có quan hệ gì? Tốt hơn hết ngươi nên nói thật cho ta biết, ta có thể cứu hắn thì cũng có thể giết hắn!”. Hai mắt Phong Vong Trần đỏ rực, sắc lạnh liếc ngang Niệm Nghiễn khiến y cảm thấy sợ hãi – quả nhiên là một đấng trượng phu ân oán phân minh.

“Ngươi. . . . . . Ngươi ăn dấm chua lung tung gì đó. . . . . .” Phác phong bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười, kéo Niệm nghiễn ngồi xuống.

“Sư phụ và các sư đệ, sư muội có khoẻ không?”

“Mọi người vẫn khoẻ, sư phụ và bọn ta luôn lo lắng cho an nguy của ngươi. Đại sư huynh, mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì? Ngươi cùng hắn, hai ngươi là. . . . . .” Đại sư huynh vẫn như trước không thay đổi : bề ngoài lạnh lùng khó gần kì thực bên trong lại ôn nhu, dịu dàng như nước – có lẽ sư huynh hấp dẫn người khác cũng vì thế chăng?

Sư phụ, sư đệ? Phong Vong Trần nghe xong lời này, phát hiện tiểu tử kia không phải là tình địch như hắn vốn nghĩ thì thở phào nhẹ nhõm. Quả thật là mất mặt, Phong đại giáo chủ của chúng ta vì lão bà của mình (mặc dù chỉ có hắn nghĩ như vậy) mà ăn dấm chua bậy bạ với sư đệ của y, chuyện này đồn ra ngoài người trong giang hồ chẳng phải cười đến rụng răng sao? Không thể được, nếu như vậy hắn làm sao còn có thể ngẩng cao đầu trước lão bà của mình được nữa? Quả là mất mặt, Phong Vong Trần thấy huynh đệ bọn họ lâu ngày không gặp chắc có nhiều điều muốn nói, hắn liền đóng cửa ly khai để lại không gian cho hai người.

“Hắn. . . . . . ?”

“Ngươi đừng để ý đến hắn, hắn là một kẻ điên khùng không coi ai ra gì”.

“Đại sư huynh, ta sẽ không để hắn khi dễ ngươi, có lẽ ta đánh không lại hắn, nhưng chúng ta hai người hợp sức nhất định có biện pháp đối phó với hắn!” Đưa được đại sư huynh ra ngoài sớm chừng nào sư phụ liền bớt lo lắng chừng đó.

“Ta. . . . . . Ta. . . . . . Phong Vong Trần võ công cao cường, tâm tư kín đáo, ngươi và ta cũng không phải là đối thủ của hắn, chuyện này để sau hãy nói đi. Đúng rồi, ngươi tại sao lại quen sbiêt với Thôi Ân Trạch, tại sao hắn lại bắt ngươi đi? Hắn ta không phải là một kẻ dễ đối phó đâu. . . . . .” Phác Phong không hề ý thức được khi nhắc đến Phong Vong Trần, mặt y liền đỏ ửng, hai mắt lập tức quay đi hướng khác, không dám nhìn thẳng vào người đối diện. Niệm Nghiễn ngồi cạnh đều nhìn rõ ràng những biểu hiện của Đại sư huynh, quả nhiên tên Phong Vong Trần kia có địa vị không hề nhỏ trong lòng của sư huynh, sư huynh hỏi chuyện của ta và Thôi Ân Trạch chẳng qua là để chuyển sang vấn đề khác, không muốn tiếp tục nhắc tới Phong Vong Trần mà thôi.

“Ta cũng không biết tại sao hắn lại bắt ta, chúng ta trước đây chỉ gặp qua nhau có một lần. Vừa nãy hắn chỉ nói. . . . . . Hắn nói là hắn coi trọng ta, muốn ta cùng hắn. . . . . .”

“A? Chuyện là như vậy sao? Thật tốt vì ta đã kêu Phong Vong Trần kịp thời đến cứu ngươi, nếu không hậu quả thật khó lường. . . . . . Ngươi có lẽ không biết, Thôi Ân Trạch chính là đương kim hoàng thượng của đất nước này. Bề ngoài hắn đối nhân xử thế có vẻ công chính liêm minh, vừa đấm vừa xoa khiến không ai không sợ, không phục nhưng kì thực bên trong hắn âm ngoan thủ đoạn, ngươi mà theo hắn chắc chắn cũng chẳng có kết cục tốt!”

“Đừng nói nữa, Đại sư huynh, ta biết.” Có điều ngươi không biết, sư huynh, ta từ lâu đã lãnh giáo sự tuyệt tình của hắn rồi, nhờ nó mà ta mới có nghị lực sống đến bây giờ.

“Hiện tại ngươi tính toán làm sao bây giờ, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy đâu.”

“Ta không biết, ta vốn định cứu đại sư huynh ngươi trước, sau đó quay về Bích Nguyên sơn báo cho sư phụ biết để người khỏi lo lắng, nhưng hiện tại, xem ra Đại sư huynh ngươi là. . . . . .”

“Chuyện này ngươi không phải lo, mấy hôm nữa ta sẽ biên một phong thư về Bích Nguyên sơn cho sư phụ cùng với sư đệ, sư muội yên lòng. Về phần ngươi. . . . . . Tên Thôi Ân Trạch đó chủ quản cả thiên hạ này, đi đâu cũng gặp người của hắn, muốn trốn hắn quả thật là nói dễ hơn làm. . . . . Hiện tại ngươi chỉ có một lựa chọn, đó là đi theo phong Vong Trần quay về tổng đàn của ma giáo – nơi duy nhất trên đất nước này mà tay chân của tên hoàng đế kia không với tới được”.

“Phong Vong Trần? Ma giáo? Đại sư huynh, ân oán trên giang hồ ta không hiểu rõ lắm, ma giáo là gì?”

“Ma giáo có thể nói là tổ chức thống trị giang hồ, thành lập cách đây hơn hai trăm năm. Lúc mới đầu chỉ là một tổ chức nhỏ, không có tên tuổi, nhưng do hoạt động của họ đều quỷ dị khác thường, dần dần bị giang hồ gọi là ma giáo. Ma giáo cao thủ nhiều như mây, nếu muốn đối phó với triều đình cũng có thể nói là không khó. Nhiều đời võ lâm minh chủ đều do ma giáo bồi dưỡng mà thành. Thế lực của ma giáo trải khắp đại giang nam bắc, tạo nên thế cân bằng cùng triều đình. . . . . .Mấy chục năm gần đây, hoàng thất và ma giáo nhiều lần giao tranh nhưng đều không phân cao thấp? Ngươi đã hiểu chưa?”

Niệm Nghiễn kinh ngạc nói không ra lời, hắn vốn nghĩ Phong Vong Trần là một cao thủ võ lâm khó ai sánh bằng nhưng địa vị và thế lực to lớn như vậy quả thật hắn không ngờ tới, đúng là “hoàng đế” của giang hồ. Chả trách hắn lại dễ dàng phá huỷ Bàn Long đại hội như vậy.

“Phải rồi, tại sao đại sư huynh cùng hắn. . . . . . Ân. . . . . . quan hệ như vậy?” Cố lấy dũng khí, Niệm Nghiễn cất giọng hỏi vấn đề xấu hổ này.

“Ân. . . . . . Ta cũng không biết bọn ta từ khi nào lại bắt đầu loại quan hệ này. Lúc đầu, ta đột nhập vào ma giáo mục đích là để tìm tòi, nghiên cứu hệ thống mật thất, cơ quan dày đặc tại tổng đàn của bọn họ . . . . . . Sau đó, ta bị Phong Vong Trần bắt được, sau đó. . . . . . Sau đó, ta không nói chắc ngươi cũng đã hiểu. Niệm Nghiễn, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngươi chắc đã mệt mỏi lắm rồi, ngươi cứ đi ngủ trước, ta sẽ đem chuyện của ngươi nói với hắn”.

Niệm Nghiễn thấy Đại sư huynh không muốn nhắc đến Phong Vong Trần, cũng không miễn cưỡng nữa. Đại sư huynh vốn dĩ tính tình có vẻ cổ quái, ít khi kết giao với người lạ, lòng tự tôn của huynh ấy cũng cao hơn những người khác. Huống hồ đây còn là chuyện hai nam nhân mến nhau, không thể nào coi là trò đùa được. Niệm Nghiễn cũng cảm thấy Phong Vong Trần kia quả thực rất muốn chiếm hữu đại sư huynh – giống như chỉ muốn ôm chặt lấy đại sư huynh trong lòng, không để y nhúc nhích, lại càng không cho bất cứ kẻ nào lại gần. Nghĩ lại việc trước đây, tam sư huynh cùng với sư muội có vì hắn mà tranh chấp với nhau nhưng đúng cảm giác lúc đó khác với cảm giác của Niệm Nghiễn lúc này. Ham muốn chiếm giữ của Phong Vong Trần dường như còn ẩn chứa trong đó một thứ. . . . . .tình yêu. . . .?

. . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Phong Vong Trần đương nhiên là không muốn có thêm một con “kì đà” đi theo để cản mũi chuyện tốt của hắn và Phác Phong. Trước đây chỉ có hai người cùng đám thị vệ, hắn có làm chuyện gì với “lão bà” của mình thì những kẻ kia cũng giả mù, giả điếc. Nhưng tiểu sư đệ này lại khác, chỉ cần hắn có ý định lại gần Phác Phong là tên tiểu tử kia sẽ như là một con nhím xù lông, hai mắt tràn ngập cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn. Ánh mắt đó cứ như là đang nhìn một con quái vật, dục vọng ngông cuồng có thể “ăn tươi nuốt sống” sư huynh của y bất cứ lúc nào.

Đường đường là giáo chủ ma giáo, Phong Vong Trần đâu chịu nổi loại đả kích này. Hắn phải tốn biết bao công sức mới có thể giữ Phác Phong bên mình vậy mà tên tiểu tử kia vừa mới tới đã chiếm được sự chú ý của Phác Phong nhiều như vậy. Mặc dù “công sức” của Phong đại giáo chủ của chúng ta quả thật là khác người a, cứ những lúc Phác Phong đòi hắn thả y ra thì hắn lại dùng một thủ đoạn mà ai cũng biết khiến cho Phác Phong mấy ngày liền không thể xuống giường nên cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đòi đi. Vài lần như vậy, Phác Phong cũng rút được kinh nghiệm nên cũng chẳng dại gì mà đòi hắn thả người nữa.

Phong Vong Trần cười thầm khi nghĩ lại “công sức” mà mình đã hao phí – dù sao thì hắn cũng có lòng a, không thể nói hắn không quan tâm đến Phác Phong được. Tên tiểu sư đệ này quả là đáng giận mà, từ lúc hắn tới đây Phong Vong Trần liền cảm thấy không an toàn, hắn đã tới, ai dám đảm bảo sau này sư phụ, sư huynh, sư đệ, sư muội gì đó của hắn không kéo tới đây đòi người ~~~~~~~Thật là phiền toán, hơn nữa, hắn không muốn chuốc thêm thù oán với tên Thôi Ân Trạch kia, suy đi nghĩ lại, đúng là không nên để tên tiểu tử này lưu lại.

Kỳ thật Niệm Nghiễn cũng không nguyện ý lưu lại, nhưng hắn bây giờ chưa đủ năng lực để đi báo thù? Không những vậy, tâm tư của y gần đây cũng thường xuyên dao động, nhất là những khi ở cạnh Thôi Ân Trạch – kẻ thù lớn nhất của mình. Hắn yếu đuối như vậy, làm gì có tư cách để nhận lấy sự yêu thương của những người xung quanh bây giờ?

Nhưng Phác Phong lại là người vô cùng chấp nhận, biểu hiện bên ngoài dường như dửng dưng, bên trong thì vo cùng quan tâm tiểu sư đệ của mình, không muốn sư đệ bị nam nhân khác thương tổn. Bởi thế cho nên, mặc dù Niệm Nghiễn một bên năn nỉ, bên kia Phong Vong Trần thì uy hiếp cũng không lay chuyển được quyết định của Phác Phong. Niệm Nghiễn đành theo đoàn người của ma giáo lên đường.

Một sự tình cờ ngẫu nhiên khiến ba người họ gặp nhau rồi từ đó tạo ra những thay đổi quan trọng trong cuộc đời của cả ba người.

. . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Niệm Nghiễn quá mức chú ý tới Thôi Ân Trạch nên Phác Phong lầm tưởng rằng y đối với hắn sinh ra tình ý. Phác Phong thường lựa lời mà khuyên bảo Niệm Nghiễn không nên trao tình cảm cho một người như vậy, hắn sẽ không bao giờ khiến y hạnh phúc. Niệm Nghiễn đến bây giờ mới phát hiện đại sư huynh của mình thực ra lại là một người thích gây huyên náo như vậy, lúc nào cũng lải nhải những chuyện như thế, lặp đi lặp lại không biết chán. Hôm đó, Phác Phong lại tiếp tục điệp khúc cũ khiến Niệm Nghiễn không thể nhịn được nữa, bèn nói ra sự thật:

“Ta sở dĩ chú ý tới hành tung của hắn như vậy thực ra là vì. . . . . . . hắn là kẻ thù của ta, hắn hại chết mẫu thân ta, nợ máu nhất định phải trả bằng máu!”

“Nga, hoá ra là như vậy, sao ngươi không nói sớm.” Phác Phong chợt thấy buồn cười, bấy lâu nay đã hiểu nhầm sư đệ, còn nói cái gì mà “Không nên yêu một người như vậy, hắn sẽ không cho ngươi hạnh phúc”

Phong Vong Trần nghe thấy, trong đầu hắn lại hiện lên một suy tính khác :

“Mục đích của ngươi chính là muốn báo thù?”

“Đúng vậy, ta nhất định phải báo thù cho mẫu thân!” Ánh mắt Niệm Nghiễn vô cùng kiên định, có lẽ bởi ánh mắt ngoan cường đó mà trong đầu Phong Vong Trần bỗng nảy ra một ý định – ý định mà sau này nghĩ lại hắn cũng không hiểu sao lúc đó mình lại làm thế.

“Vậy thì được rồi, ta sẽ dạy võ công cho ngươi.”

“Cái gì?” Một câu nói của Phong Vong Trần làm cho hai người bên cạnh há hốc cả miệng, răng như muốn rơi ra bên ngoài.

“Ta không muốn làm đệ tử của ngươi, ta chỉ có duy nhất một sư phụ!” Niệm Nghiễn đáp lại đề nghị của Phong Vong Trần.

“Ta cũng không không muốn nhận đệ tử, ta chỉ dạy ngươi võ công, ngươi học giỏi võ nghệ rồi đi báo thù của ngươi, ta cũng có tính toán của riêng ta. Ngươi hẳn là hiểu rõ : với trình độ của ngươi bây giờ thì có luyện thêm một trăm năm nữa cũng không phải là đối thủ của hắn. Trong thiên hạ này, ta là người duy nhất có thể giúp ngươi, hiểu chưa?”.

“A. . . . . .” Tuy biết rằng như vậy sẽ bất kính với sư phụ Dị nhân nhưng nghĩ lại việc mình mấy lần đều suýt mất mạng trong tay nam nhân kia Niệm Nghiễn liền do dự. Nam nhân kia quả thât kiến thức uyên thâm, võ nghệ cao cương lại thêm mưu mô, thủ đoạn không lường. Bản thân mình thì võ nghệ chưa nói chỉ nói tới việc gần đây tinh thần ngày càng đi xuống cũng đủ để thấy khoảng cách giữa mình với nam nhân kia càng ngày càng lớn. . . . . .

“Được, ta theo ngươi học nghệ, ngươi đã có mục đích của ngươi, ta muốn ngươi đáng ứng ta một chuyện!”

“Được?”

“Ta muốn ngươi đáp ứng : sau này dù xảy ra chuyện gì cũng không được nhúng tay vào ân oán giữa ta và Thôi Ân Trạch!”

“Tất nhiên, chuyện của các ngươi ta đây không muốn và cũng không có tư cách để nhúng tay vào. Ta chỉ muốn trước mắt ngươi hãy chuẩn bị cho tốt theo ta học võ. Ta sẽ không nương tay như sư phụ ngươi đâu, ngươi phải ghi nhớ. . . . . . Bất cứ lúc nào cũng có thể toi mạng!” Phong Vong Trần không phải hù dọa hắn, võ công của ma giáo mà dễ học sao? Nếu vậy ma giáo đã không thống trị giang hồ suốt ngần ấy năm.

“Ta từ trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ mình sinh ra là để hưởng phúc!”

“Được, coi như ngươi cũng có chí khí, còn có báo thù được hay không phải xem năng lực sau này của ngươi như thế nào.”

“Ta biết, đó là chuyện của ta.”

“Ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . . . . các ngươi điên hết rồi phải không? , Niệm Nghiễn, tại sa ngươi lại dễ dàng đáp ứng hắn như vậy? Ngươi còn không biết hắn đang tính toán cái gì trong đầu nữa mà. Ngươi như vậy sẽ khiến sư phụ lo lắng a.” Phác Phong lo sợ phong Vong Trần lợi dụng Niệm Nghiễn.

“Đại sư huynh, cho dù hắn có lợi dụng ta cũng không sao, thù của ta không thể không báo, ngươi không cần ngăn cản ta, ta sẽ có cách khiến sư phụ không phải bận tâm !”.

Đoàn người cứ như vậy, huyên náo trong tiếng gió chiều hướng về tổng đàn của ma giáo. . . . . . . . . . .
Bình Luận (0)
Comment