Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 325

Trước hành động trái ngược giữa người an ủi và người được an ủi, hành động của Dạ Vũ và Tiêu Linh không khỏi làm cho đám Dạ Phong và Vu Thiên phải đổ mồ hôi hột, rốt cuộc thì đứa nào mới là người cần an ủi và xoa dịu đây?

“Chúc mừng em, Tiểu Vũ”

Đình Bảo lập tức cũng lao ra chúc mừng, dù sao thì cô cũng là người yêu của anh, không thể cứ để Dạ Vũ bị người khác độc chiếm mãi được, dù cho Tiêu Linh có làm con gái đi chăng nữa, lỡ hai người bọn họ bất chấp mà đến với nhau thì sao?

Trực tiếp tiến tới gần, vòng hai tay ra trước ôm lấy Dạ Vũ, giọng nói trầm ấm của Đình Bảo tràn nhẹ vào tai của Dạ Vũ không khỏi làm cho mặt của Dạ Vũ hồng lên, trực tiếp ân ái trước mặt anh trai của Dạ Vũ, Đình Bảo càng ngày càng bạo tay.

Đứng ở phía trước chân của Dạ Phong không khỏi dậm ngày càng mạnh khi nhìn thấy cảnh này, kể cả Vu Thiên cũng siết chặt thanh Địa Ngục Dao Găm này, tức chết đi được, tại sao tên này dám như thế ôm tiểu thư trước mặt cô như vậy chứ.

“Ừm, cảm ơn anh, tiện thể …”

Đỏ mặt trả lời, hiếm lắm mới thấy Đình Bảo bạo dạn như vậy Dạ Vũ không tự chủ quay lại dùng cặp trảo của mình véo vào hai má của anh, cứ như đang chơi đùa với thứ mà mình thích thú, cơ thể múp míp của Đình Bảo lâu rồi cô không được đùa nghịch.

Kể từ khi lớn lên cô không còn thường xuyên đùa với mấy cục mỡ này nữa, trạng thái hắc ám của Dạ Vũ lại lần nữa được bật lên, mọi sự ghen ăn tức ở của hai người Dạ Phong và Vu Thiên lập tức mất đi, kể cả Tiêu Linh cũng nhanh chóng lùi lại vài bước.

Hai mắt của Dạ Vũ tỏa sáng, Tiêu Linh không ngừng đổ mồ hôi hột, đến rồi, hắc ám Dạ Vũ đến rồi, dưới tình trạng cực kỳ cảm động vừa rồi Dạ Vũ vẫn rất có tâm trạng đùa nghịch Đình Bảo, như thể cô đang cố làm bớt căng thẳng cho mọi người … không, cái này thì không đâu, chắc cú là cô ta đang bộc lộ con sói đói khát để thỏa mãn sở thích của mình.

Vu Thiên và Dạ Phong im lặng đốt vài cây nhan chúc cho Đình Bảo thượng lộ bình an, hi vọng cậu không thăng thiên quá sớm.

“K..Không.. được”

“Được mà, đượcccccc”

Liên tục sờ mó vào mấy khối mỡ trên bụng của Đình Bảo, miệng của Dạ Vũ chảy dãi ra, hiếm lắm cô mới có cơ hội sờ thế này, trước giờ Đình Bảo luôn từ chối cho cô đùa nghịch, giờ mới có cơ hội ngàn năm có một như vậy, không tranh thủ bây giờ thì còn đợi đến lúc nào nữa?

“Bóp, bóp, nắn nắn”



“H.hahaha…haha. đừng, đừng, chổ đó,… nhạy cảm a…”

“Không sao,.. em sẽ nhẹ nhàng!!!”

Đình Bảo bây giờ như gái nhà lành bị đè ra chơi đùa, áo của cậu bị Dạ Vũ lột và vứt ra, hai cặp trảo thủ đầy năng lực lao vào sờ sờ nắn nắn.

“Đừng…. Dừng lại điiiiii”

Đấy là tiếng hét thất thanh cuối cùng của Đình Bảo, sự trong trắng của cậu đã bị Dạ Vũ cướp đi trước toàn thể ánh mắt của mọi người trong Tinh Nguyệt Môn, giờ này, ngày này, tháng này, năm này, khoảnh khắc ấy đã được ghi chép lại lịch sử huy hoàng của Đình Bảo, mọi người sẽ nhớ lấy tên anh như một anh hùng đã hi sinh dũng cảm.

“Khụ, khụ”

Dạ Phong ho nhẹ để thông báo giờ đùa kết thúc rồi, quay trở lại với năm cánh cửa trên tường còn lại, cánh cửa màu xanh lá của Đình Bảo được thể hiện rất trực tiếp, chính giữa là một con tê giác có ba sừng, phía trên là một cái cây cổ thụ rộng lớn với vô và hoa lá màu xanh bao phủ, một vị nữ thần tóc dài cầm trên tay một cái giỏ trái cây như mẹ tự nhiên, sinh mệnh bao trùm cánh cổng của Đình Bảo.

Khác xa với bốn cánh cổng còn lại, cánh cổng của Dạ Phong là một cánh cổng cực kỳ to lớn, bao quanh nó không có bất cứ hoa văn hay màu mè gì cả, nó chỉ là một cánh cổng tầm thường được tạo bởi một nửa là trắng, một nửa là đen.

Tuy cánh cổng của Dạ Phong là đơn giản nhất nhưng không có một ai lại nghĩ rằng nó là tầm thường nhất cả, đừng đùa, bởi vì cánh cổng này chính là cánh cổng của Dạ Phong, người mạnh nhất trong bọn anh.

Chắc chắn ở những vòng trước Dạ Phong đã nhận được một điều gì đó rồi, hiện tại cậu ta đã trực tiếp thay thế cho Cực hạn môn thông báo cho bọn cậu phần thưởng là gì, chỉ cần nghĩ vậy thôi là đã biết Dạ Phong không hề đơn giản.

“Tách”

Đưa tay lên búng nhẹ một cái, Dạ Phong bình tĩnh nhìn lại mọi người xung quanh rồi gật đầu nhẹ một cái, một ngọn gió cực mạnh thổi tung các cánh cửa mở ra, bên trong mỗi cánh cửa là một màu đen trắng thuần khiết, không ai biết được bên trong nó chứa cái gì.

Ngọn gió thổi làm cho tóc của Dạ Phong tung bay, trên tay anh xuất hiện một cuốn sách, Âm Dương Bảo Điển, võ hồn của anh xuất hiện, sau lưng của Dạ Vũ như có như không xuất hiện một đôi cánh chim hai màu, một nửa màu trắng và một nửa màu đen, anh cứ như là thần thánh hạ phàm vậy.

“Đi thôi, các đồng bạn của ta, nhận lấy phần thưởng của mình”

Hùng hồn nói ra câu nói đấy, Dạ Phong khẽ nhắm mắt lại xoay người, đôi cánh khẽ vỗ nhẹ và anh lập tức vọt vào bên trong cánh cửa của mình, một lớp ánh sáng hai màu trắng đen tỏa ra, cánh cổng của Dạ Phong khép lại ngay lập tức, rồi nó từ từ biến mất khỏi bức tường rộng lớn.

Bây giờ chỉ còn lại bốn cánh cửa trước mặt bọn cậu, Dạ Phong đi rồi thì Vu Thiên, người hầu cận của anh cũng lập tức tiếp bước, đi vào bên trong cánh cửa màu tím một cánh nhanh chóng, tương tự như lúc Dạ Phong bước vào vậy, một lớp ánh sáng màu tím tỏa ra, cánh cổng của Vu Thiên cũng ngay lập tức đóng lại rồi biến mất theo hư không, giống như nó chưa từng xuất hiện vậy.

“Đi thôi, Tiểu Linh”

“Đi thôi, Tôn Vũ”

Hai con người được gắn kết với nhau một cách chặt chẽ đang nắm lấy tay nhau, bước từng bước một tiến vào bên trong cánh cổng màu đỏ của mình, họ tin tưởng và mọi người và họ tin tưởng vào chính bản thân mình, Tôn Vũ và Tiêu Linh nở một nụ cười tự tin rồi bước vô, một ánh sáng màu đỏ tỏa ra rồi cánh cổng của hai người cũng biến mất.

Khu vực này chỉ còn lại Đình Bảo và Dạ Vũ, hai người là những người còn lại trong căn phòng này, ngay khi Dạ Vũ định nói gì đó thì đôi môi cô bị chặn lại, một nụ hôn chan chứa tình cảm của Đình Bảo dành cho cô làm cho Dạ Vũ nhất thời câm nín.

“Do có mọi người ở đây nên anh không tiện thể hiện, Tiểu Vũ, tuy lúc nãy anh đã chúc mừng một lần rồi, nhưng bây giờ anh muốn nói lại một lần nữa, chúc mừng em, đồng thời cũng yêu em nhiều lắm, lúc nãy em bị Tiêu Linh ôm làm anh thật sự rất ghen đó”

Ôm lấy Dạ Vũ thật chặt làm cho cô ngây người, ngày hôm nay Đình Bảo đã thể hiện quá nhiều thứ mà thường ngày anh không làm, sau khi bày tỏ mọi cảm xúc của mình Đình Bảo khẽ chạm nhẹ trán mình vào trán cô rồi cười hạnh phúc.

“Đồ.. đồ ngốc”

Không biết phải cư xử thế nào, Dạ Vũ nhận thấy giữa hai người bọn họ giống như đã mở khóa một thứ gì đó không biết, tuy vậy lúc này đây cô không còn quan tâm đến điều đó nữa, mặt cô đỏ chót hết rồi.

“Đi thôi”

Đưa tay ra nắm lấy tay của Dạ Vũ, Đình Bảo dẫn cô tiến tới cánh cửa của bọn họ, trước khi tiến vào hai người còn nhìn nhau một cái, Đình Bảo khẽ cười rồi tiến vào trong, Dạ Vũ thấy vậy cũng bước vào, toàn bộ mọi thành viên bên trong Cực hạn môn đều đã rời khỏi, cánh cửa phát ra ánh sáng và biến mất.

Trên tường các vết nứt bắt đầu xuất hiện rõ rệt hơn, khu vực này, nơi này, Cực hạn môn đang dần vỡ vụn ra, trách nhiệm của nó đến đây là kết thúc.
Bình Luận (0)
Comment