Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 390

Sự chú ý của Mặc Tà Nhã nhất thời bị kéo dời đi một chút, nhưng cũng ngay tại một khắc đó, một tiểu nữ tử của Đại Dương chiến đội còn chưa bị đẩy rời ra khỏi sân lập tức chớp lấy thời cơ, bàn tay đưa ra, một cây gậy trượng bằng thủy tinh lam nhạt xuất hiện đung đưa theo giai điệu của biển.

Bọt biển nhanh chóng từ hư không xuất hiện và tập hợp, chúng tụ lại một chỗ và hóa thành một khối hình cầu tuyệt đối khép kín nhốt Tà Nhã lại, sau đó, ngay lập tức một cơn bão lốc như thủy chi phẫn nộ bùng phát.

“ Chết đi, tại sao ngươi lại có thể ra tay ác liệt với đồng đội của ta như vậy chứ?!!!”

Gào lên trong tuyệt vọng và điên cuồng, toàn bộ sáu người khác trong học viện Đại Dương của bọn cô rơi vào tình trạng trọng thương, đến cả bản thân cô ở đằng sau cùng còn bị kéo vạch một đường máu ở bụng to đùng, đến bây giờ mà cô còn có thể đứng được đó cũng là nhờ nghị lực.

Hai tay run rẩy quơ lấy cây gậy trượng thủy tinh võ hồn của mình, sáu vòng hồn hoàn phía sau nhanh chóng xoay chuyển phát sáng đến cực đại, hồn lực bị moi ra với tốc độ như tàu lửa siêu tốc, giống như thể cô bé đang trút hết mọi nỗ lực, mọi năng lượng còn sót lại trong cơ thể mình để ra một đòn này vậy.

Ánh sáng mãnh liệt vì đồng đội, nó rực rỡ vượt quá khả năng của Tỷ Lưu Vũ, nó chói lòa nhưng lại quá lóa mắt, nhìn nó như thể sắp tan vỡ ra vậy, đáng thương, nhưng cũng đáng giận.

Đột ngột từ trong khối cầu nước tuyệt đối của bản thân, một điểm sáng màu đen chợt xuất hiện, nó điểm ra một đường sáng le lói, kéo dài vô tận làm cô đứng đơ trong một lúc

“ Hửm?”

“Bịch bịch”

Tiếng bước chân chậm rãi bước đi, bình thản và nhẹ nhõm, giống như chưa từng chịu qua bất cứ đòn tấn công nào của đối phương, một cô gái với mái tóc màu đen dài óng ả tung bay phủ sau lưng nhẹ nhàng đi.

Bàn tay kéo ra một đường sang phải, vô số cánh hoa tung bay khắp bầu trời, nó nhẹ bỗng lơ lững nhưng không hề yếu đuối, dòng chảy xung quanh … vậy mà thay đổi theo nó?

“ Rắc..”

“ Rắc rắc …. Beng!”

“Lạch cạch lạch cạch”

Những vết nứt không ngừng xuất hiện, trên cây gậy thủy tinh hoàn mỹ chứa đầy quyền năng của thủy hồn, nó đang tan vỡ, vì một sức ép, vì một chênh lệch không thể so bì.

Vết nứt lan ra dần dần xuống dưới thân gậy, cây gậy trở nên mỏng manh và trơ trọi giống như chủ nhân của nó, hai chân quỳ “ bịch” xuống đất, cặp mắt vô hồn nhìn vô định.

“ K.. Không.. thể nào..?!”

Tại sao cô ta lại không có một vết thương nào, tại sao lại không thể đánh bật con nhỏ khốn kiếp đó, là vì cô tu luyện chưa đủ, là vì cô quá yếu đuối hay sao? Chẳng lẽ cô không có bất cứ khả năng nào đánh bại đối phương …

Tỷ Lưu Vũ bất lực nắm chặt cây quyền trượng gần như vỡ nát ra của mình suy nghĩ, trong giây lát vô hình, đã có vô số suy nghĩ lướt qua đại não của cô, cô yếu đuối, cô không đủ mạnh, nhưng mà ……….



“GYAAAAAAAAAAAAAA”

“ Không, Dừng lại đi, Lưu Vũ, mau bỏ cuộc, trọng tài, chúng ta nhận thua, dừng lại …!”

Lão sư dẫn đội bên Đại Dương học viện nhanh chóng lao ra muốn cản trở trận đấu, nhưng sự ra đòn bất ngờ của Tỷ Lưu Vũ làm mọi người không ngờ đến, kể cả trọng tài lẫn đồng đội của cô, toàn bộ khán giả trở nên hoảng loạn, thậm chí nhóm Đường Môn biểu tình cũng không khác biệt lắm, ngoại trừ …

“ Ngu ngốc”

“ Ể? Tiểu Na, là sao?”

“ Huyền Lão, ngài hãy ra tay đi, lần này,.. e là cô gái học viện Đại Dương sẽ sống không nổi đâu!”

Mặc dù biết không phải là chuyện của mình, đồng thời việc cô gái nhỏ bé vô lực đó đang giãy dụa một cách ngu ngốc không liên quan tới cô, nhưng mà … thật khó để nhìn một người hết mình vì bạn bè lại phải chết như vậy … cô

Dòng nước trở nên siết chặt hơn, toàn bộ đấu trường phủ kín bởi dòng chảy như bão lũ, ẩn chứa trong đấy bắt đầu có những vệt đen huyền bí và hắc ám, con mắt chứa đầy tơ máu, ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương

“ Chết đi chết đi chết đi chết đi chết…. CHẾT ĐIIIII”

Ngập tràn trong biển sâu, tiếng gào thét tuyệt vọng và điên cuồng, cô không muốn mọi thứ phải kết thúc ở đây như vậy, từng khối, từng khối một.

“ẦM ẦM ẦM”

Thác nước như tiếng hung thú hoang dã bắn tới thổi nát toàn trường, kim thạch được dùng làm sàn đấu có một vài chỗ bị giội tới nát ra, một hồn đế mà có thể làm đến nhường này, thật sự là khó tin.

“ Khoan đã, hồn hoàn của cô ta …”

Bối Bối bất ngờ nhìn thấy sáu vòng hồn hoàn đang xoay chuyển sau lưng Tỷ Lưu Vũ kia đang dần rạn nứt, cầm trên tay cây quyền trượng sớm đã không còn nguyên vẹn, rốt cuộc cô gái ấy có quyết tâm đến nhường nào …

“ Dừng …”

“ Bịch”

Thân hình bé nhỏ văng ra ngoài, xương cốt bị đập gãy, tất cả mọi thứ, vỡ vụn, không còn một thứ gì tồn tại trên sân đấu, ngoại trừ cô gái Mặc Tà Nhã chưa hề có vết thương nào.

Hơi thở bình thường, nhịp đập chầm chậm, giống như cô không phải là thành viên tham gia trận đấu mà chỉ như một khán giá đứng ngoài xem trò vui, thậm chí còn không có tý cảm xúc hưng phấn nào.

Một búng, đơn giản chỉ một búng, mọi thứ được kết thúc một cách đơn giản, cho đến khi văng tận ra ngoài gục ngã ngất đi, Lưu Vũ vẫn còn không hiểu vì sao..

“ Bởi vì ta manh, ta có quyền”

“ Hơn nữa, sai lầm lớn nhất của ngươi là lựa chọn ta làm đối thủ, bởi vì, ngươi không tài nào có thể với lấy ta”

Tự nói cho bản thân, cũng giống như đang nói cho cô gái đang thoi thóp nằm ngoài sàn đấu, ngay từ đầu, việc mà cô gái đó tấn công cô đã là một chuyện ngu xuẩn, cá lớn nuốt cá bé, nhận ra mình yếu đuối, không tự từ bỏ vậy thì đừng đi trách ai.

“ Tạm biệt, nhưng mà có lẽ từ giờ ngươi không còn ở cùng thế giới với chúng ta nữa rồi”

Khép mắt lại, giọng nói vẫn không có cảm xúc, vuốt mái tóc lên, để lộ con ngươi yêu dạ quyến rũ và ánh nhìn vô vị, Mặc Tà Nhã bước trở về với học viện của mình.

“ Không cùng thế giới?”

“ Là sao..?

Một số người vẫn còn không hiểu, ngay lúc nãy khi Huyền Lão định ra tay cản trở, thậm chí cả trọng tài cũng đã dồn hết hồn lực vào hai tay muốn lao ra, nhưng vô thanh vô tức, cô gái đội trưởng Thánh Linh Giáo đó đã hoàn toàn thổi bay tất cả, thậm chí ngay cả cơ hội cho bọn họ chen vào cũng không.

“ Không có ý nghĩa gì sâu xa hết, đơn giản chỉ là … võ hồn của cô ta phế rồi thôi, đồng thời, cô gái mang tên Tỷ Lưu Vũ này, sinh cơ.. đã tàn, không thể can thiệp được..”

Hình Na để lại một câu nói lạnh nhạt, xem ra đối thủ của bọn cô không hề đơn giản rồi, mà … không có Ngọc Ly, hi vọng rằng mọi thứ sẽ không trở nên quá tệ.

Xoay người gật đầu ý chào Huyền Lão, sau đó nhìn thật kỹ nhóm Hoắc Vũ Hạo, cô ẩn mình rời đi trong đám đông tấp nập, hóa thành những cánh hoa thuần khiết rời khỏi chốn đông người.

Ngay sau khi Hình Na rời đi, nhóm Hoắc Vũ Hạo và mọi người cũng tính trở về, nhưng có một người đứng đơ lại sau đó.

“ Bối Bối sư huynh, huynh sao vậy?”

Tiêu Tiêu, Vương Đông và mọi người lập tức thấy lạ, nhìn khuôn mặt hoảng hồn và tái mét, một vệt mồ hôi lăn dài trên má của anh làm bọn họ hoang mang.

“ Kho… không có gì,.. chúng ta về thôi, chắc là anh nhầm lẫn”

Nhìn thấy sự quan tâm lo lắng của mọi người, Bối Bối kìm nén lại những dòng suy nghĩ và phán đoán của mình, từ giờ trở đi, trận đấu còn rất nhiều, một đội mạnh như Thánh Linh Giáo, chắc chắn bọn họ sẽ phải đối mặt qua.

Cho đến khi đó, bọn anh không được phép thua, vì danh dự của Sử Lai Khắc, cũng vì Đường Môn mà Tiểu Nhã quyết tâm chấn hưng, bọn anh không được phép bỏ cuộc.
Bình Luận (0)
Comment