Lâm Thời tìm một cuốn công thức nấu ăn trên Tinh Võng, lấy một ít rau củ và thịt bò từ tủ lạnh ra, bày biện gọn gàng trên bàn bếp, rồi hít một hơi thật sâu.
"OK, mình sẵn sàng rồi."
Thịt bò rã đông, thái lát, phi hành cho nóng dầu, cho vào chiên chín, thêm lượng vừa đủ xì dầu, lượng vừa đủ muối... "Lượng vừa đủ" là bao nhiêu nhỉ?
Lâm Thời nhìn chằm chằm vào công thức một lúc lâu, đã hơn năm phút mà vẫn không thể hiểu được. Bụng cậu réo lên càng lúc càng to, Lâm Thời dứt khoát đổ nửa chai xì dầu vào. Hành động của cậu rất dứt khoát, tự nhiên. "Lượng vừa đủ" là do cậu định ra, chứ đâu phải công thức nấu ăn.
Sau một giờ bận rộn, ba món ăn và một bát canh nóng hổi ra lò. Lâm Thời cảm thấy rất tự hào. Cậu bưng đồ ăn lên bàn, gọi Derrick:
"Lại đây ăn cơm."
Derrick "lộc cộc" từ trên sofa trượt xuống, kéo ghế đến gần Lâm Thời, ngồi xuống và nói nhỏ: "Cảm ơn." Giọng cậu khàn khàn, Lâm Thời nghe xong, tiện tay rót cho cậu một cốc nước.
"Nếm thử xem, ngon không." Lâm Thời nhiệt tình gắp thức ăn cho cậu bé, ánh mắt tràn đầy mong đợi
Dưới ánh mắt chăm chú của Lâm Thời, lông mi Derrick run rẩy, tai ửng đỏ, từng miếng thức ăn được Lâm Thời gắp cho đều được nhét vào miệng. Sau đó, cậu ngừng lại.
Lâm Thời lại gần, đầy hy vọng: "Sao rồi?"
"Đừng phun, đừng phun, đừng phun!"
Derrick cố gắng kìm nén phản ứng tự nhiên của cơ thể, cố gắng nuốt xuống. Nhưng không như mong muốn, những hạt muối tròn trịa nhảy múa trên đầu lưỡi. Kèm theo đó là mùi xì dầu nồng nặc đến đắng nghét, và một mùi hương bí ẩn nghi là nước rửa chén đang ngang ngược chiếm lấy lưỡi cậu.
Cuối cùng Derrick không thể chịu đựng được, phun hết đồ ăn ra trước mặt Lâm Thời.
"Ôi ôi ôi ôi!" Lâm Thời sợ đến mức suýt ngã khỏi ghế, cuống quýt nói: "Sao vậy, sao vậy, khó ăn lắm à?"
Lương tâm cậu dấy lên cảm giác tội lỗi. Cậu nhanh chóng rút khăn giấy ra lau miệng cho Derrick. Mắt Derrick hoa lên, cơ thể vốn gầy yếu lại càng trở nên mong manh.
Nhưng cậu vẫn kiên cường đứng thẳng, nở một nụ cười an ủi với Lâm Thời:
"Em không sao, ăn rất ngon."
Lâm Thời nhìn khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe của cậu bé, lương tâm càng đau hơn. Thấy Derrick lại chuẩn bị ăn tiếp, Lâm Thời vội nắm lấy hai tay cậu bé, đẩy cậu bé vào lưng ghế, cười xòa nói:
"Cái đó... anh chợt nhớ ra, trong ngăn kéo còn một ít dung dịch dinh dưỡng."
...
Vài phút sau, Derrick cầm cốc dung dịch dinh dưỡng uống một ngụm, đột nhiên quay đầu nói một cách nghiêm túc:
"Lâm, cơm anh nấu rất ngon. Vừa rồi chỉ là dạ dày em có vấn đề thôi."
Lâm Thời sợ hãi vị "đại phật" này, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng rồi, em nói đúng."
Derrick lúc này mới yên tâm uống hết phần dung dịch còn lại.
Nhìn ống dung dịch bị uống cạn, không còn sót một giọt, Lâm Thời thề rằng cậu sẽ không bao giờ nấu cơm nữa.
Và đó chỉ là ngày đầu tiên Derrick sống tại Thiên Khải.