Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 101

Derrick về đến nhà đã là xế chiều

Biết Lâm Thời đang đợi ở nhà, anh đã tắm rửa nhanh ở phòng huấn luyện rồi vội vã trở về.

Vừa mở cửa, anh đã thấy Lâm Thời đang ngồi xếp bằng trên sofa chơi game.

Chàng trai mặc bộ đồ ở nhà mềm mại, ngậm kẹo m*t, mái tóc buông xuống che đi một phần khuôn mặt, trông rất trẻ con.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Thời đang bận rộn cũng liếc nhìn Derrick một cái, sau đó ngoắc tay:

"Lại đây ngồi."

Giọng nói rất bình tĩnh.

Derrick khựng lại một chút, nhận ra điều gì đó, anh đi đến gần Lâm Thời, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Lâm Thời bóp tay cầm chơi game kêu lách cách, que kẹo m*t nhấp nhô theo động tác. Cho đến khi biểu tượng vương miện chiến thắng xuất hiện trên màn hình, cậu mới "cộp" một tiếng cắn kẹo, ném tay cầm xuống và quay sang người bên cạnh.

Cuống họng Derrick giật giật, không chút biểu cảm, anh khẽ hỏi: "Làm sao vậy?"

"..." Lâm Thời không nói gì, cậu nhìn chằm chằm Derrick, nhìn ngang ngó dọc. Càng nhìn càng thấy anh có vẻ ngoài hiền lành vô hại.

Tuy cao hơn, đẹp trai hơn, nhưng cũng không đến mức giống như Thiên Dạ miêu tả.

Nhưng một người bình thường chắc chắn không thể trở thành chấp hành quan khi còn trẻ như vậy được.

Đây là Thiên Khải, nơi ẩn chứa rồng cuộn hổ ngồi, nơi mà bất cứ ai cũng có thể lấy đi hàng chục mạng người.

Nghĩ đến đó, Lâm Thời đã có một ý tưởng.

Cậu đưa tay ôm lấy đầu Derrick, ghé sát lại, hai người ở gần nhau đến mức chạm vào nhau.

Cổ áo bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, Derrick chỉ liếc nhìn xuống một cái, rồi vội vàng dời tầm mắt đi, vành tai ửng đỏ.

[Đẹp quá] anh suy nghĩ một cách lộn xộn.

Đầu óc Derrick vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng tay đã theo bản năng giúp Lâm Thời cài chặt cúc áo trước ngực.

Lâm Thời hoàn toàn không để ý, cậu khẽ chạm trán với Derrick, hỏi: "Nghe nói em bây giờ là chấp hành quan?"

Derrick miễn cưỡng lấy lại tinh thần sau cú sốc thị giác: "...Ừm."

Nghe vậy, Lâm Thời lập tức buông tay ra, nhìn Derrick đang có vẻ mất hồn, khoanh tay nói: "Được đấy nhóc con, đã nhận bao nhiêu nhiệm vụ rồi?"

Cậu muốn xem xem cái người Derrick tàn nhẫn độc ác này rốt cuộc là như thế nào.

"Không nhớ rõ." Derrick suy nghĩ rất lâu mới trả lời, anh mím môi, "Anh không có ở đây, em muốn tìm việc gì đó để làm."

Những cảm xúc buồn bã và u tối không có chỗ giải tỏa kia, cũng nhờ những nhiệm vụ ám sát mà được trút ra. Giống như một con thú bị nhốt trong lồng, chỉ khi đập đầu chảy máu, nó mới có thể miễn cưỡng ngủ yên.

Khi Derrick ngực phập phồng, trong mắt anh có ánh máu loé lên, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Anh rũ mắt, nắm lấy tay Lâm Thời, môi nhẹ nhàng cọ xát trên đầu ngón tay cậu.

Mỗi khi cảm xúc của anh không ổn, anh lại thích làm như vậy, giống như Lâm Thời là món đồ chơi an ủi của anh.

Thật ra, sau khi Charles tỏ tình, Lâm Thời có chút ám ảnh với hành vi chạm vào người khác, nhưng vì đối tượng lần này là Derrick, người mà cậu đã lớn lên cùng, cậu lại thấy không cần phải để tâm.

Để mặc anh hôn vài cái, Lâm Thời mới rụt tay lại, tò mò hỏi: "Thế chuyện Thiên Dạ nói em không phải người tốt là sao?"

Vừa dứt lời, Derrick ngước mắt lên.

Màu xanh lam thật ra là một màu rất trong trẻo, tượng trưng cho bầu trời và biển cả. Lần trước khi trốn thoát khỏi Liên bang, hạ cánh trên hành tinh hoang vu, Lâm Thời nhìn bầu trời xanh lam đó, cảm thấy đó là hy vọng sau khi thoát chết.

Nhưng lúc này, không hiểu sao, Lâm Thời càng nhìn càng thấy màu xanh lam đó có thứ gì đó rất sâu thẳm, u tối, cứ như thể trong nháy mắt sẽ hút người ta vào trong.

Derrick cười, khóe môi cong lên, một biểu cảm rất thoải mái, rất thản nhiên, nhưng lại nguy hiểm một cách kỳ lạ.

Anh nhìn chằm chằm Lâm Thời, giống như đang nhìn một con bướm đã sa vào tay mình không thể thoát ra, nửa dụ dỗ nửa dỗ dành hỏi:

"Anh hy vọng em là người tốt sao?"

"Hay là, Tiểu Khắc như thế này, Lâm không thích sao?"

Bình Luận (0)
Comment