Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 103

"Cạch cạch."

Hạt rơi đầy đất.

Derrick kiên nhẫn nhặt từng hạt trên tấm thảm, rồi đặt lại vào tay Lâm Thời.

Bên cạnh, You An, người nghe hết toàn bộ câu chuyện, cười khẩy nói: "Thế nào, không dám tin à?"

"Cũng không phải..." Lâm Thời từ tốn nhét hạt vào miệng, nhai để lấy lại bình tĩnh, rồi khẽ hỏi, "Chuyện từ bao giờ?"

Derrick không để ý đến You An đang cố tình gây chuyện, chỉ bình thản hỏi: "Anh trai đang nói chuyện gì?"

Lâm Thời khựng lại, nhìn Derrick với vẻ kỳ lạ.

Thằng nhóc này bị sao thế, trước đây đâu có thấy gọi "anh trai" tình cảm thế.

"Còn chuyện gì nữa?" Lâm Thời nói, "Em không thể nào sinh ra đã là gay được."

"Ồ." Derrick nhìn thẳng vào mắt Lâm Thời, "Có người như vậy thật, nhưng em thì không."

Lâm Thời nghiêng đầu: "Vậy thì?"

Derrick cười: "Bí mật."

"..." Lại bị trêu, Lâm Thời không chút biểu cảm ném một túi khoai tây chiên vào người Derrick. "Tiểu Khắc, anh thấy bây giờ em càng ngày càng không nghe lời rồi đấy."

You An thêm dầu vào lửa: "Đánh hắn đi, đánh hắn đi!"

Derrick sợ Lâm Thời thật sự giận, bèn cúi xuống dỗ dành nhẹ nhàng.

Người này biết co biết duỗi, mặt dày đến mức không thể nào dày hơn.

You An cười nhạt, nhớ ra điều gì đó, khóe môi đột nhiên nhếch lên, thong thả nói:

"Lâm, cậu không sợ sao?"

Lâm Thời nhìn sang: "Sợ cái gì?"

You An lười biếng chỉ ngón tay vào Derrick, trong mắt lóe lên vẻ độc ác: "Nếu thằng nhóc này thích cậu thì sao?"

Không gian xung quanh bỗng chốc im lặng, như thể không khí đã ngưng kết lại.

Ánh mắt Derrick tối sầm, im lặng nhìn chằm chằm You An.

You An không hề sợ hãi, đường hoàng đối diện với anh, đáy mắt lộ rõ vẻ - "Thì sao nào?".

Đúng lúc không khí càng lúc càng kỳ quái...

"Này anh bạn, anh bị thiểu năng trí tuệ à?" Lâm Thời bực bội nói, giơ ngón tay đếm cho You An xem, "Tự luyến, tự đại, và cho rằng ai cũng thích mình. Anh chọn một trong ba đi."

You An: "?"

Hắn biện minh: "Tôi nói có gì sai à?"

"Anh nói có điểm nào đúng đâu?" Lâm Thời giận dữ. "Làm ơn, cho dù là đồng tính nam cũng đâu phải thấy nam nào cũng thích, hiểu không?"

"Tại sao anh không nói Derrick thích anh đi?"

You An ngay lập tức lộ ra vẻ như ăn phải ruồi bọ, kinh tởm nổi hết da gà.

Lâm Thời chỉ vào hắn: "Anh thấy chưa! Anh đấy, rõ ràng là có thành kiến!"

Lâm Thời cảm thấy mình vẫn là người có tự biết.

Vốn đã có một Charles thích cậu rồi, theo xác suất thì làm sao có thể đến lượt Derrick nữa chứ?

Lâm Thời thừa nhận bản thân mình quả thật anh tuấn tiêu sái, đẹp trai mê người, nhưng chưa đến mức khiến tất cả anh em bên cạnh đều thích cậu.

-- Khác gì phim kinh dị đâu chứ?

Lâm Thời khinh bỉ nhìn You An: "Anh không phải là loại người chỉ cần người khác nhìn anh một cái là anh nghĩ họ thích anh đấy chứ?"

Cậu không nói thẳng, nhưng vẻ mặt lại viết rõ ràng - "Thật là hèn hạ!".

You An có cảm giác như tự mình nhấc đá đập vào chân mình.

Hắn đột nhiên đứng dậy, nóng lòng muốn chứng minh sự trong sạch của mình: "Lâm, cậu nghe tôi nói, tôi tuyệt đối không phải loại người cậu nói..."

Lời chưa dứt, Derrick đã không chút biểu cảm cắt ngang: "Anh trai, anh nghĩ như vậy là tốt."

Người đàn ông rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Em cứ tưởng anh sẽ vì chuyện này mà ghét em."

Nhìn đôi mắt trong veo, xanh biếc của Derrick, Lâm Thời đột nhiên nảy sinh ý muốn bảo vệ mãnh liệt: "Sao có thể, anh đâu phải loại người cổ hủ như vậy."

Lâm Thời nắm lấy tay Derrick, muốn thật oai phong mà bao trọn tay hắn trong lòng bàn tay mình, nhưng phát hiện tay đối phương to hơn tay mình, bèn không chút biểu cảm đổi thành vỗ vỗ.

Kết quả, chưa vỗ được hai cái đã bị Derrick chiếm thế chủ động, bao trọn lấy tay Lâm Thời.

Tuy cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Lâm Thời nghĩ chắc cũng gần giống nhau nên không để ý.

Hai người chụm đầu nói nhỏ với nhau, hoàn toàn ngó lơ You An ở bên cạnh.

You An từ tức giận lúc đầu đến cuối cùng không thể nói nên lời, chỉ tốn vỏn vẹn một phút.

Hắn kéo khóe miệng, ánh mắt u tối: "Không thú vị."

Lúc Thiên Dạ trở về, nhìn thấy chính là cục diện quỷ dị như vậy.

"Lại nói chuyện gì đấy?" Thiên Dan chỉ hỏi miệng thế, chứ thật ra không muốn biết lắm, cô mang thịt vừa nướng xong ra, "Ăn đi."

You An nhanh tay lẹ mắt cướp lấy, ăn hết sạch chỉ trong một ngụm.

Thiên Dạ: "... Cậu ngứa đòn có phải không?"

You An đang không vui, ăn xong cũng chỉ liếc nhìn cô một cái, không nói gì.

Nhìn thấy bộ dạng "lợn chết không sợ nước sôi" này của hắn, Thiên Dạ bực bội, cô rút roi xương ra, tiếng xé gió vang lên, hai người lập tức đánh nhau.

Sau khi dỗ dành Derrick xong, Lâm Thời chống cằm, rất thích thú mà xem hai người họ đánh nhau, thỉnh thoảng còn vỗ tay tán thưởng.

Mọi người đều nói Thiên Khải không được phép đánh nhau nội bộ, nhưng mà...

Lâm Thời nhìn xung quanh, đây đâu có ở Thiên Khải đâu.

Hơn nữa, Thiên Dạ chắc chắn biết chừng mực, sẽ không đánh You An bất tỉnh.

Lâm Thời xem ngon lành, bớt chút thời gian huých huých khuỷu tay Derrick: "Đi, lấy cho anh chút đồ ăn."

Derrick cam chịu, làm theo lời cậu.

Đúng lúc họ đang đánh nhau gay cấn, tai Lâm Thời khẽ giật giật.

Cậu thu lại nụ cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Chỉ thấy một chiếc phi thuyền khổng lồ không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía chân trời, sắp hạ cánh.

"Ối cha." Lâm Thời lăn long lóc từ trên tấm thảm dã ngoại đứng dậy, sai Derrick dọn đồ, rồi xông vào giữa Thiên Dạ và You An, mỗi tay túm chặt cổ áo một người, "Đừng đánh nữa, có chuyện lớn rồi!"

Thiên Dạ buộc phải thu roi xương lại ở phút cuối, có chút tức: "Cậu nhất định phải đến vào lúc này sao? Cậu có biết nếu vừa nãy tôi không phản ứng kịp, thì cậu đã sớm bị..."

Lâm Thời dùng tay nâng đầu Thiên Dạ lên để cô nhìn về phía trên.

Thiên Dạ lập tức im bặt, lông mày nhíu lại.

"Đi, trốn đã."

Lâm Thời, Derrick, Thiên Dạ và You An với một cái u to trên đầu đồng thời tìm nơi ẩn nấp.

Derrick thu lều trại và tấm thảm dã ngoại lại, rồi dẫm tắt đống lửa.

Bốn người ẩn sau một tảng đá lớn, nương theo lùm cây rậm rạp mà nhìn về phía phi thuyền.

Thân phi thuyền không có bất kỳ dấu hiệu rõ ràng nào, không thể nhận ra là của bên nào.

Nhưng một chiếc phi thuyền khổng lồ đáp xuống một hành tinh xa xôi như thế này, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Lâm Thời tò mò muốn chết, trong lòng ngứa ngáy, đẩy đầu You An để chen lên hàng đầu.

Trên đường đi chắc là vô tình chạm phải cái u to trên đầu hắn, You An đau đớn kêu lên, rồi bị Thiên Dạ "chậc" một tiếng: "Im miệng."

You An: "..."

Cửa khoang thuyền từ từ mở ra, sương khói tản đi, từ bên trong bước ra một đội người mặc trang phục bảo hộ chắc chắn.

Người dẫn đầu lại mặc đồ bình thường, với mái tóc bạc dài ngang eo hơi xoăn, khuôn mặt hiện ra xuyên qua làn khói, kiêu ngạo nhưng cũng đầy khí chất.

Khi nhìn rõ khuôn mặt ấy, Thiên Dạ nhíu mày: "Hoàng tử cả Liên Bang, Samuel."

"Sao lại là hắn?"

Thiên Dạ đến gần Lâm Thời, nói nhỏ: "Sao Samuel lại ở đây, có thể nào liên quan đến chuyến hàng chúng ta hộ tống lần trước không?"

Lâm Thời vẻ mặt mơ hồ nghiêng đầu:

"Samuel là ai?"

Bình Luận (0)
Comment