Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 108

Lâm Thời vô cùng chu đáo múc canh cá cho tất cả mọi người của Liên bang. Họ ôm bát canh nóng hổi, ăn cũng không được mà không ăn cũng chẳng xong, đứng tại chỗ chần chừ, do dự không dám động đậy.

Mãi cho đến khi Samuel ra lệnh cho một người lính Liên bang bưng bát canh đút cho anh ta uống.

Có người dẫn đầu, những người lính của Liên bang lúc này mới dám hành động.

Lâm Thời nhìn lướt qua một vòng, thấy họ vẫn còn gượng gạo, nên lén đến bên cạnh You An, khẽ làu bàu:

"Cảm giác họ đều gò bó quá, không giống chúng ta trước đây ở quân đoàn 9, thoải mái tùy tiện."

Thật ra đây vẫn còn là cách nói hoa mỹ, nếu nói thẳng ra, phải gọi là vô kỷ luật, hoành hành ngang ngược.

Đợi một lúc không thấy You An trả lời, Lâm Thời khó chịu rút lấy chiếc bát men trong tay hắn, lớn tiếng quở trách: "Đồng chí này, lễ phép của cậu đâu?"

You An từ từ ngẩng đầu, hắn nhìn chằm chằm Lâm Thời, đáy mắt ánh lên vẻ lấp lánh khó lường.

"..."

"Cậu không ổn." Lâm Thời quả quyết, anh khom lưng săm soi You An: "Từ nãy đến giờ cứ cúi đầu ăn cơm, im lặng khác hẳn với cậu, nói đi, có âm mưu gì?"

Nghe vậy, You An khẽ xì một tiếng, lười biếng nói: "Cái nhìn của cậu về tôi quá cứng nhắc, chẳng lẽ tôi không thể thật sự đang suy nghĩ gì đó à?"

"Không thể nào." Lâm Thời chững chạc nói: "Cậu vốn không phải là người tự suy ngẫm."

You An tức đến bật cười: "Lúc nói câu này, cậu có nghĩ đến bản thân mình không?"

Rõ ràng Lâm Thời mới là người tự phụ nhất toàn bộ Thiên Khải, nói đen thành trắng, trắng thành đen.

Quả nhiên, Lâm Thời chẳng hề chột dạ nói: "Nói bậy gì thế, tất cả anh em ở Thiên Khải đều biết tôi là người trung thực nhất."

You An dời ánh mắt đi, lười đáp lại anh.

Nhận thấy You An thật sự không vui, Lâm Thời chớp chớp mắt, ngồi xổm xuống dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay You An:

"Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy? Có gì không thoải mái thì nói với anh em chứ, chúng ta đang đi chơi rất vui vẻ, cậu đừng có xụ mặt ra thế."

Nói rồi còn muốn dùng tay kéo khóe miệng You An.

Nhưng chưa kịp chạm vào, đã bị You An nắm chặt cổ tay.

Hắn im lặng nhìn Lâm Thời rất lâu, môi mím lại, mắt liếc sang một chút, khẽ hỏi: "Cậu thấy tôi thế nào?"

Lâm Thời vốn định nói thẳng là chẳng ra gì, nhưng nghĩ đến You An bây giờ có vẻ đang trong giai đoạn chán nản, nên sửa lời: "Cũng khá tốt."

Ngón tay You An siết chặt hơn, nhìn thẳng vào mắt Lâm Thời, gần như ép bản thân phải hỏi: "Ý tôi là, cậu thấy đời sống tình cảm của tôi... thế nào?"

"Đời sống tình cảm?" Lâm Thời nghĩ nghĩ, vẫn không hiểu rõ khía cạnh này lắm: "Cụ thể là chỉ cái gì?"

You An há miệng: "Tôi trước kia... đã hẹn hò với rất nhiều người, cậu thấy... có dơ bẩn không?"

Lâm Thời vô tội nhìn hắn.

Thật lòng mà nói, có hơi.

Nhưng thân là anh em mà nói thế chắc chắn không hay, nên Lâm Thời nói lảng đi: "Ha ha, cái này tôi không tiện đánh giá đâu, tôi thấy cậu vui là được. Chỉ là tôi cá nhân cảm thấy tình yêu là thứ nên chung thủy một đời thì hơn."

Vừa dứt lời, cậu cảm giác được lực nắm ở cổ tay mình biến mất.

You An cúi đầu, không nói gì.

Sao thế này, người trong lòng lại chê bai đời sống tình cảm quá phong phú của hắn sao?

Lâm Thời nhẹ nhàng rút tay ra.

Thôi thì để hắn tự bình tĩnh vậy.

Cách đó không xa, Thiên Dạ thu lại ánh mắt, từ tốn uống cạn ngụm canh cá cuối cùng:

"Lâm."

"Tôi đây, tôi đây." Lâm Thời chạy tới: "Chuyện gì?"

Thiên Dạ thong dong đưa bát ra: "Giúp tôi dọn dẹp một chút."

Lâm Thời tức giận: "Tự chị không có tay à?"

Nói xong lại chạy về chỗ cũ.

Thiên Dạ nhướn mày cười.

Gió thổi qua, Lâm Thời rùng mình vì sảng khoái, đi dạo quanh lửa trại một vòng, cuối cùng lại chạy đến bờ hồ định chơi nước.

Nhưng tay chưa kịp thò xuống, cậu chợt nhớ lại lời khuyên của Samuel trước đó.

Lâm Thời khựng lại, vậy là cậu giờ không thể chơi nước được.

Mặt Lâm Thời xịu xuống.

Cậu đứng từ xa, trừng mắt lườm Samuel một cái thật hung hăng.

Samuel ở xa nhận được "thông điệp": "Hả?"

Lâm Thời nắm một cọng cỏ dài, cẩn thận thò xuống hồ nước, khuấy khuấy.

Cậu đang chơi rất vui, vô tình liếc mắt, phát hiện một vệt sáng xanh lam lấp lánh dưới làn nước sâu.

Chỉ trong nháy mắt, Lâm Thời đã không thể rời mắt.

Màu xanh lam ấy càng lúc càng rực rỡ, gần như mê hoặc Lâm Thời, khiến cậu tự nguyện bước vào trong hồ.

"Phịch!"

Lâm Thời ném cọng cỏ đi, cậu bị điên à mà lại chui xuống hồ nước này.

Cậu đâu phải không có đầu óc.

Lâm Thời xoay người định đi, chưa kịp bước hai bước, đã thấy Derrick đang nhìn về phía này, đôi mắt sau đó chợt mở to, ba bước cũng thành hai bước chạy về phía anh.

Cái gì?

Lâm Thời đang cảm thấy khó hiểu, thì sau lưng bỗng lạnh toát —

Nước hồ mềm mại bao trùm lấy cơ thể anh, một lực hút mạnh mẽ khiến Lâm Thời không thể nào kháng cự, chỉ trong nháy mắt đã bị con sóng đang nổi lên cuốn vào trong hồ!

Trước khi mất đi ý thức, cậu nghe thấy giọng nói lo lắng của Derrick vang lên bên tai: "Lâm—"

Bình Luận (0)
Comment