Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 110

"Đừng siết chặt như vậy..."

Lâm Thời cử động chân, muốn hất chiếc xúc tu ra, nhưng cố gắng mãi vẫn không được, thứ ngu ngốc không biết có chỉ số thông minh không kia vẫn cứ loay hoay xoay vòng.

"Ngươi đang nhảy múa à?" Lâm Thời bất lực dựa vào xúc tu đứng dậy, nói: "Ngươi lại đây."

Sau khi tiêu hao hết năng lượng dư thừa, con quái vật này cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, thận trọng lại gần Lâm Thời.

Nó trông thật sự đáng sợ, cái đầu lồi lõm, phập phồng như sứa, vô số đôi mắt ngượng ngùng nheo lại, những chiếc xúc tu múa loạn xa trong nước, trông thật sự không hề đẹp chút nào.

Một lớp da dính dính, mềm nhẹ cọ vào má Lâm Thời.

Có vẻ khi được chạm vào Lâm Thời khi cậu trong trạng thái tỉnh táo làm cho con quái vật trở nên vô cùng phấn khích, nó phát ra âm thanh "ục ục" vui sướng từ đâu đó.

Định chạm vào nữa, nhưng chưa kịp đến gần đã bị Lâm Thời giơ tay ra, dùng sức chống lại cái đầu to của nó.

Cậu đã thoát khỏi sự trói buộc từ lúc nào không hay, hai tay không rảnh, chỉ dùng tay đang xoa mặt, chê bai nói: "Ướt quá, bẩn chết đi được, đừng chạm vào ta."

Con quái vật tủi thân ư ử hai tiếng, dùng xúc tu che mắt.

Nhưng vì có quá nhiều mắt, xúc tu không thể che hết, vẫn còn rất nhiều đôi mắt xanh lam lộ ra ngoài, run rẩy đầy ngại ngùng.

Lâm Thời quan sát một lát, xác nhận nó không có ác ý, liền thử thương lượng với nó:

"Người anh em, ngươi có thể đưa ta về không?"

Con quái vật khựng lại, từ từ tĩnh lặng, đôi mắt xanh lam lẳng lặng nhìn cậu, không biết có nghe hiểu không.

"Đừng giả vờ nữa." Lâm Thời không biểu cảm: "Vừa nãy ta nói ngươi bẩn ngươi còn phản ứng, giờ lại giả vờ không hiểu à?"

"..."

Các xúc tu của con quái vật thẳng tắp dựng lên, không biết là đang chột dạ hay lo lắng.

Lâm Thời đoán là cả hai.

Đáy hồ sâu thẳm một màu, nếu không phải đôi mắt của con quái vật phát sáng, cậu còn không biết môi trường xung quanh trông như thế nào.

Hành tinh này có giá trị xanh hóa quá cao, chỉ một cái hồ  cũng sâu thăm thẳm, Lâm Thời cúi đầu nhìn xuống, không chắc chắn bản thân đang ở vị trí nào của đáy hồ.

Nhưng nghĩ cũng biết sẽ không quá nông, dù sao con quái vật này hiện tại cũng cao bằng mấy tầng lầu.

Lâm Thời cảm thấy đau đầu.

Sớm biết cậu đã không chạy ra hồ, nếu không nhìn lầm, cùng bị cuốn vào với cậu chắc còn có không ít lính của Liên bang.

Chắc cũng đã mất mạng rồi.

Đang suy nghĩ, Lâm Thời bỗng giật mình – Derrick đâu?

Cậu nhớ lúc mình rơi xuống đã nghe thấy tiếng Derrick.

Không xảy ra chuyện gì chứ?

Lâm Thời lập tức lo lắng, giãy giụa muốn thoát khỏi sự trói buộc của quái vật.

Con quái vật không hiểu nguyên nhân, phun ra mấy bong bóng nhỏ, "rống rống" hỏi Lâm Thời muốn đi đâu.

Lâm Thời đương nhiên là nghe không hiểu, cậu giống như đang nhổ củ cải, cố sức rút mình ra khỏi xúc tu của con quái vật, mắt đỏ cả lên, cuối cùng vỗ mạnh vào xúc tu, nói: "Buông ra, buông ra!"

Lực này đối với con quái vật chỉ như gãi ngứa, nó hưởng thụ một lúc, nghiêng đầu, thử nới lỏng lực.

Lâm Thời lập tức chui ra.

Cậu lướt đi như một nàng tiên cá, linh hoạt bơi về phía trước, đồng thời phát tán năng lượng tinh thần ra ngoài, cảm ứng vị trí của Derrick.

Nếu Derrick còn ý thức, chắc chắn có thể va chạm với năng lượng tinh thần của cậu.

Con quái vật không biết bạn nó muốn đi đâu, nhưng đáy hồ rất nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy là sẽ gặp chuyện, vì thế nó đi theo sát phía sau Lâm Thời, mắt nhìn chằm chằm cậu, không dám lơ là nửa chút.

Lâm Thời dựa vào cảm giác của năng lượng tinh thần, xác định Derrick hẳn là ở gần đó, bơi càng lúc càng sốt ruột.

Sau khoảng ba bốn phút, Lâm Thời lôi Derrick đang hôn mê ra từ một đám thủy tảo.

Người đàn ông nhắm chặt mắt, hơi thở mỏng manh, có nguy cơ chết đuối.

Lâm Thời vội vã kéo cậu vào bong bóng khí, nhưng hai người như có một lớp màng vô hình, Derrick không tài nào vào được.

Lâm Thời sợ Derrick thật sự bỏ mạng ở đây, chợt nghĩ ra điều gì đó, quay đầu nhìn con quái vật phía sau: "Giúp ta với."

Con quái vật ngây thơ mở to mắt, ánh mắt xác nhận trên người Lâm Thời, sau đó từ từ chuyển sang Derrick, một giây sau, đáy mắt nó hiện lên vẻ ghét bỏ nhỏ đến khó nhận ra.

Bình Luận (0)
Comment