Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 116

Có lẽ là bị chuyến đi không thuận lợi kia làm cho tâm phiền ý loạn, Lâm Thời đến phòng huấn luyện thì lại thấy các đồng đội nhỏ của mình không thiếu một ai.

Cậu lặn một hơi chạy đến bên Thiên Dạ, tò mò nghiêng đầu hỏi:

"Chị không phải luôn không tập vào giờ này sao? Chụ nói đám đàn ông bốc mùi mồ hôi mà."

Thiên Dạ làm rõ ngay lập tức: "Tôi nói họ, không nói cậu."

"Tôi biết mà." Lâm Thời cười: "Tôi với họ khác nhau mà."

Lúc này thì lại biết mình khác họ.

Thiên Dạ cũng chẳng biết nói gì về cậu.

Cô nghĩ đến chuyện không vui, nói: "Đến phòng huấn luyện để xả xui, khó khăn lắm mới ra ngoài giải khuây một chuyến mà lại gặp chuyện bực mình."

Nghe vậy, Lâm Thời rất đồng tình, gật đầu lia lịa.

Khẳng Lợi đi tới vừa hay nghe thấy câu này, không kìm được lòng hiếu kỳ: "Rốt cuộc các cậu đã gặp chuyện gì?"

"Haiz!" Lâm Thời khoác vai hắn: "Gặp phải người Liên bang, còn đánh nhau một trận."

Cậu nói nhẹ bẫng, Khẳng Lợi lại kinh hãi: "...Trời ạ, thảo nào bị thương như vậy."

Thiên Khải và Liên bang, trên mặt ngoài thì quan hệ tạm ổn,  nhưng bên trong đã sớm là quan hệ gặp mặt là giết nhau.

Mấy năm nay Thiên Khải liên tục quấy rối ở Liên bang.

"Chuyện nhỏ thôi." Lâm Thời vẫy tay, giơ cánh tay lên tạo dáng oai phong: "Vết thương nhỏ, không đáng nhắc đến."

Thiên Dạ đột nhiên cất tiếng: "Hôm nay trán đã bôi thuốc chưa?"

Lâm Thời ngay lập tức bỏ tay xuống, ngượng ngùng nói: "Chưa ạ."

Hoàn toàn quên mất chuyện này.

Khẳng Lợi "phụt" một tiếng bật cười.

Lâm Thời đùa: "Thôi đừng cười, không ủng hộ tôi lại còn chê cười, tình cảm của cậu dành cho tôi càng lúc càng nhạt rồi."

"Đâu dám." Khẳng Lợi vội vàng xin lỗi, dỗ dành: "Tôi giúp cậu bôi thuốc."

Thế này còn tạm được.

Lâm Thời đặt tuýp thuốc mỡ vào tay hắn.

"Để tôi xem."

Khẳng Lợi nhận lấy nghiên cứu một lát, vặn nắp lọ chấm thuốc lên tăm bông, Thiên Dạ phía sau giúp Lâm Thời tháo băng vải.

Khi You An đi tới, nhìn thấy cảnh tượng yên tĩnh ấm áp này, hắn cười lạnh một tiếng: "Đồ tôi cho xài tốt không?"

Thiên Dạ coi thường hành vi "khoanh vùng" như chó dại của hắn, cãi lại: "Hay để cậu làm?"

You An thuận miệng nói được, kết quả vừa bước được một bước, liền thấy Lâm Thời đang khoanh chân ngồi trên sàn, tóc đen mềm mại, gò má trắng tuyết ửng hồng, cả người như tỏa ra bong bóng vui vẻ, cười híp mắt nhìn hắn, thật sạch sẽ.

"..."

Hắn không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt cứng lại một giây, đột nhiên nói: "Thôi."

Cái này, ngay cả Thiên Dạ cũng cảm thấy bất ngờ.

Khẳng Lợi càng không thể tin được: "Tôi nghe nhầm à?"

Không phải từ trước đến giờ hắn luôn vui vẻ làm mấy chuyện này sao?

Trong số mấy người, chỉ có Lâm Thời hoàn toàn không hiểu được những dòng chảy ngầm trong đó, vẫn ngây ngô đùa giỡn, kéo dài giọng nói: "Không được rồi, You An bây giờ bắt đầu chê tôi rồi!"

"Không có!" Lời còn chưa dứt, You An đã vội vàng ngắt lời.

Hắn chạm vào ánh mắt Lâm Thời, lập tức như bị bỏng, vội vàng dời đi tầm mắt.

Dù là người vô tư như Lâm Thời, lúc này cũng nhận ra tình huống của hắn không bình thường: "Cậu sao thế?"

Ngực Vưu An phập phồng kịch liệt, gần như không chịu nổi, lùi lại mấy bước, đột nhiên xoay người chạy đi.

Hướng hắn đi, dường như là nhà vệ sinh.

Lâm Thời khó hiểu: “Hắn có phải buồn tè không?”

Thiên Dạ ngồi xổm xuống, nhéo cằm Lâm Thời nhẹ nhàng bẻ cằm cậu quay lại, từ tốn nói: "Có thể là đi rửa tay đấy. Ngoan, tôi không chơi với đàn ông bẩn."

Bình Luận (0)
Comment