Ban đêm, Lâm Thời vội vàng dỗ hai con quái vật nhỏ đã cãi nhau cả ngày đi ngủ.
Nhin Tiểu Khắc một bụng lửa giận nhưng lại không thể nói ra, nó không muốn ngủ một mình, cũng không muốn ngủ chung với Derrick. Thế là tự mình kéo cái ổ nhỏ bò đến trước cửa phòng ngủ của Lâm Thời, trải chăn nhỏ rồi chui vào.
Derrick cũng chẳng thèm quan tâm đến nó, chỉ nói một câu "Muốn ngủ đâu thì ngủ đó", rồi tắt đèn về phòng.
Nhị Tiểu Khắc cuộn tròn trong chăn, lải nhải mắng chửi, vừa tức giận vừa tủi thân, lén lút trốn đi khóc.
Khoảnh khắc mơ màng, trong đầu nó bỗng vang lên một tiếng cười lạnh, có ai đó mắng nó một câu – "Đồ vô dụng."
Nhị Tiểu Khắc muốn nói mình không phải, nhưng rất nhanh sau đó, những chiếc xúc tu của nó lại mềm nhũn, không thể cử động.
Như bị thứ gì đó nhập vào trong chốc lát, nó lập tức mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại một lần nữa, những đôi mắt xanh lam kia không còn là ánh mắt non nớt, ngây thơ của Nhị Tiểu Khắc, thay vào đó là sự lạnh lùng và sâu thẳm.
"Nhị Tiểu Khắc" vén chăn lên, chăm chú nhìn cánh cửa phòng ngủ một lúc lâu, bỗng nhiên bò dậy, từ từ chui qua khe cửa.
...
Đêm khuya, sao đêm lấp lánh.
Buổi tối ở Thiên Khải luôn lạnh như băng, nhưng may mắn là trong phòng có hệ thống điều hòa, duy trì nhiệt độ ấm áp như mùa xuân.
Lâm Thời chỉ mặc một chiếc áo ngủ lụa mỏng manh, dáng ngủ của cậu vốn không mấy ngoan ngoãn, vạt áo vén lên, để lộ một đoạn bụng dưới trắng nõn.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, có thể thấy rõ sáu múi cơ bụng rắn chắc trên bụng cậu. Mặc dù khung xương nhỏ, nhưng Lâm Thời rõ ràng không hề gầy yếu. Lớp cơ mỏng bao phủ bụng dưới, nhìn từ chính diện hay bên cạnh đều có cảm giác chỉ cần một bàn tay là có thể ôm lấy. Thậm chí vì làn da ở đó lâu ngày không thấy ánh nắng nên có màu trắng quá mức, còn lộ ra chút hồng nhạt tinh tế, khiến người ta cứ ngỡ chỉ cần véo nhẹ một cái là sẽ đứt.
"Nhị Tiểu Khắc" lúc này đã bò lên giường.
Những đôi mắt chi chít của nó phát ra ánh sáng xanh lam u ám, nhìn Lâm Thời không còn vẻ né tránh như ban ngày nữa. Hiện tại, nó cứ thế nhìn thẳng không chớp mắt.
"Nhị Tiểu Khắc" nhìn một lúc, vươn xúc tu quấn lấy vạt áo của Lâm Thời, tượng trưng kéo xuống. Nhưng có lẽ sức quá nhỏ, lần này không kéo được, vạt áo thậm chí còn vén lên thêm một chút.
"Nhị Tiểu Khắc" dường như tiếc nuối thở dài, quang minh chính đại đặt xúc tu lên. Nhiệt độ cơ thể của nó hơi thấp, lần chạm này khiến Lâm Thời đang ngủ cũng phải rùng mình một chút. "Nhị Tiểu Khắc" nhớ ra điều gì đó, luyến tiếc cọ hai cái rồi không dám chạm vào nữa, thu xúc tu lại. Thay vào đó, nó lại thăm dò xuống bắp chân Lâm Thời.
Cậu ngủ thật sự không ngoan ngoãn chút nào, quần áo trên dưới đều bị xộc xệch. Nghĩ kỹ lại, nếu không phải vậy, thì hồi nhỏ Derrick đã không thường xuyên bị cậu đá xuống giường rồi.
Hiện tại thì lại tiện cho người khác.
"Nhị Tiểu Khắc" ban đầu không muốn mạnh bạo như vậy. Nhưng đã lâu lắm rồi nó chưa được thấy Lâm Thời.
Bọn họ mãi mãi cách một màn hình, khoảng cách gần nhất cũng không thể chạm mặt, như thể vĩnh viễn thiếu chút duyên phận.
Nhưng không sao.
"Nhị Tiểu Khắc" vui sướng nheo mắt lại - nếu vận mệnh đã đưa Lâm Thời đến bên nó, vậy thì ông trời cũng đã ưu ái nó ít nhiều.
Xúc tu lạnh băng siết chặt bắp chân Lâm Thời, "Nhị Tiểu Khắc" dán toàn bộ cơ thể mình vào, luyến tiếc cọ.
Lại gần, "Nhị Tiểu Khắc" ngửi thấy một mùi hương lạnh lẽo. Như là tuyết tùng, tỏa ra từ dưới làn da Lâm Thời, "Nhị Tiểu Khắc" càng ngửi, đầu càng choáng váng. Xúc tu cũng siết càng chặt.
Cuối cùng, lực đạo mơ hồ này đã làm phiền Lâm Thời đang ngủ. Cậu trở mình, miệng lẩm bẩm vài tiếng.
"Nhị Tiểu Khắc" cứng đờ, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, thấy Lâm Thời cuối cùng cũng không động đậy nữa, nó mới buông xúc tu ra, từ từ di chuyển đến bên mặt Lâm Thời, ngắm nhìn khuôn mặt cậu.
Dường như lại đẹp hơn so với lần trước đã thấy.
"Nhị Tiểu Khắc" không hiểu vì sao, hình như mỗi lần gặp mặt, Lâm Thời đều khiến nó kinh ngạc hơn lần trước.
Nhưng mà…
"Nhị Tiểu Khắc" cách một lớp áo ngủ lụa, dùng xúc tu khoanh eo Lâm Thời để ước lượng -
Gầy quá.
Nó không vui phát ra tiếng "lục cục".
Mặc dù trước đó, "Nhị Tiểu Khắc" chưa từng chạm, cũng chưa từng ước lượng Lâm Thời.
Nhưng nó cứ cảm thấy cậu gầy, vì thế ngang nhiên đi đến một kết luận:
Thiên Khải căn bản không biết cách nuôi người.
Nên đưa Lâm Thời đến bên nó.
Nó sẽ nuôi Lâm Thời tốt hơn bây giờ rất nhiều.
"Nhị Tiểu Khắc" đắm chìm trong ảo tưởng của mình, không chú ý đến cửa phòng ngủ bị đẩy ra một khe nhỏ.
Khi nó phản ứng lại, cái bóng lớn của Derrick đã bao trùm lên nó.
"Nhị Tiểu Khắc" cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta, đáy mắt lộ ra vẻ chán ghét.
Derrick không nói gì, anh đánh giá "Nhị Tiểu Khắc", ngoài sự phẫn nộ bộc phát trong lòng, còn xen lẫn vài tia nghi ngờ.
Anh từ từ đi đến mép giường, từ trên cao nhìn xuống "Nhị Tiểu Khắc". Từng đợt tinh thần lực nhẹ nhàng trút xuống, bao bọc chặt chẽ lấy nó.
Nhưng ngay giây sau, ý thức của Nhị Tiểu Khắc bị rút ra, khi hoàn hồn thì phát hiện mình bị Derrick uy h**p.
Nó run rẩy, xúc tu bay múa loạn xạ, chuẩn bị "chít chít oa oa" mắng Derrick, đáy mắt ngoài sự ngu ngốc ra thì vẫn là ngu ngốc.
Derrick: "..."
Anh thu tinh thần lực trở lại.
Người kia đã đi rồi.
Nhị Tiểu Khắc phẫn nộ trừng mắt với anh, nhưng bản năng vẫn bảo nó phải im lặng, không nên thật sự đánh thức Lâm Thời.
Mặc dù nó không biết vì sao mình lại xuất hiện trong phòng ngủ của Lâm Thời.
Nhị Tiểu Khắc quyết định đổ hết tội lỗi lên đầu Derrick, lầm bầm nhỏ giọng mắng đều là tại Derrick.
Derrick lười chấp nhặt với đứa trẻ có chỉ số thông minh thấp này, xách xúc tu của Nhị Tiểu Khắc, ném nó ra khỏi phòng ngủ.
Sau đó đóng cửa lại.
Nhị Tiểu Khắc mông chạm đất trượt dài một đoạn, đầu óc trở nên mơ hồ.
Khi phản ứng lại thì tức tối mắng to, chạy về phía cửa định lao vào.
Nhưng khựng lại ngay trước khi chạm vào.
...Thôi, Lâm Thời còn đang ngủ.
Nó hậm hực đá hai chân vào ổ của mình, rồi dùng xúc tu bò lên giường nghỉ ngơi.
Trong phòng ngủ.
Động tĩnh vừa rồi nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Lâm Thời nhắm mắt trở mình một cách khó chịu, mí mắt giãy giụa như muốn tỉnh lại.
Derrick cúi người, cái bóng cao lớn bao trùm đầu giường, che chắn Lâm Thời.
Anh nhẹ nhàng chống trán vào trán Lâm Thời, tay kia vỗ nhẹ lưng cậu, giọng nói khẽ khàng:
"Không sao, ngủ đi."
Dưới tiếng dỗ dành nhẹ nhàng, Lâm Thời cuối cùng lại chìm vào giấc mơ đẹp.
Derrick đứng bên mép giường một lúc, sau đó kéo vạt áo và ống quần Lâm Thời xuống, cẩn thận đắp chăn lại.
Kiểm tra cửa sổ một lần nữa, anh mới rời khỏi phòng ngủ.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh cúi đầu liếc nhìn cái ổ nhỏ ở chân tường.
Thò chân ra, đá một cái.
Nhị Tiểu Khắc ngái ngủ thò đầu ra: "?"
Thấy lại là Derrick, lửa giận trong lòng bốc lên, xông tới định đánh nhau.
Nhưng vì hình thể quá nhỏ, sức mạnh cũng bị hạn chế, nó dễ dàng bị Derrick khống chế.
Derrick nắm nó trong tay, lạnh lùng đánh giá một lúc, rồi không nặng không nhẹ ném nó trở lại ổ.
"Quản cho tốt những thứ trong đầu ngươi." Derrick ngồi xổm xuống, đôi mắt xanh lam băng giá, cảnh cáo: "Nếu chuyện này xảy ra lần nữa, ta đảm bảo sẽ chặt hết mấy cái xúc tu này của ngươi ra cho chó ăn."
Nhị Tiểu Khắc cứng đờ.
Derrick đứng dậy, liếc nhìn nó lần cuối, rồi trở về phòng.