Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 144

"Em muốn nhìn chỗ nào?" Lâm Thời có chút chưa phản ứng kịp, theo bản năng hỏi.

Derrick tiến lại gần, đầu gối chèn vào g*** h** ch*n Lâm Thời, mũi cọ vào má cậu, khẽ nói: "Chỗ nào cũng được, anh trai muốn cho em xem cái gì cũng được."

Trên má hơi ngứa.

Lâm Thời đưa tay chùi hai cái, cố gắng đẩy mặt Derrick ra.

Nhưng vừa đẩy ra chưa được hai cái, Derrick lại giống như một chú chó con mà áp sát trở lại.

Lâm Thời ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt xanh thẳm, sâu thẳm của anh.

Cuối cùng, cậu cũng cảm thấy một chút lạnh sống lưng.

Cậu sững lại, tìm cách thoái thác: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Dán sát vào nhau trong phòng tắm chật hẹp, cậu cảm thấy rất gò bó.

Derrick dễ nói chuyện một cách bất ngờ.

Anh nắm tay Lâm Thời, đưa cậu ra khỏi phòng tắm.

Những người Thiên Khải thiếu tinh tế bên ngoài bị Derrick liếc mắt một cái, liền tự giác rời đi.

Họ còn thông minh đóng cửa lại.

Lâm Thời mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, thoải mái, ngồi khoanh chân trên giường.

Derrick cúi người đè xuống, Lâm Thời giật mình, theo bản năng ngả ra sau.

Khi phản ứng lại, cậu vội vàng chống vào vai hắn: "Khoan đã, em đứng lên trước."

Derrick dừng lại, hơi thở có chút nặng nề, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ rũ mắt nhìn cậu: "Không phải nói cho xem à?"

Lâm Thời nhíu mày: "Mấy ngày nay anh không ở đây, có phải em đã xem cái gì không lành mạnh đúng không?"

Derrick: "...Không có."

"Không thể nào." Lâm Thời đẩy anh ra hoàn toàn, đôi mắt đen láy xinh đẹp dò xét anh, chắc chắn nói: "Trước kia em chưa bao giờ nói những lời ngông cuồng như vậy."

Chắc chắn là lớn rồi, lén lút xem những thứ không nên xem.

Lâm Thời cảm thấy như vậy không tốt, chính cậu cũng chưa từng xem.

Nhưng Derrick cũng không còn nhỏ, cậu cũng không thể yêu cầu tất cả mọi người giống mình không xem, dù sao đó cũng là nhu cầu sinh lý bình thường.

Vấn đề chính bây giờ là -

Lâm Thời tận tình khuyên nhủ: "Em đi tìm một người yêu đi, đừng nói những lời này với anh trai."

Thật ra cậu muốn nói là đừng h*m m**n cậu, nhưng lời này không hay, Lâm Thời cuối cùng vẫn nuốt hai chữ đó xuống.

Căn phòng yên tĩnh một lát.

Derrick cười lên: "Anh trai muốn em tìm người yêu sao?"

Lâm Thời gật đầu, đưa ngón tay chống vào chóp mũi Derrick, lại một lần nữa đẩy cậu ra một chút: "Đi tìm một bạn trai đi."

Derrick nửa ngày không nói gì.

Đúng lúc Lâm Thời nghĩ rằng đã thành công và định chuồn mất, Derrick bỗng nhiên một tay chế ngự cổ chân Lâm Thời, kéo trở lại.

Lâm Thời cảm thấy rất mất mặt, tai sau đỏ bừng: "Buông tay! Buông tay!"

"Anh trai muốn nuốt lời sao?" Derrick không tiếp tục chủ đề trước đó, "Chúng ta không phải đã nói rõ rồi à?"

Lâm Thời phản ứng rất mạnh: "Nói rõ khi nào!"

Lâm Thời nhấn mạnh: "Anh chỉ hỏi em muốn nhìn chỗ nào thôi mà!"

Derrick rũ mắt, trông rất vô tội: "Em cho rằng như vậy là đồng ý."

Giọng Derrick thấp, gần như khiến người khác không nghe thấy: "Devin đều có thể xem, em thì không thể sao?"

"Em nói chuyện thật sự rất kỳ lạ, em có biết không?" Lâm Thời kéo chăn lên che trước bụng, bình tĩnh nói, "Devin chỉ giúp anh thay quần áo thôi."

Derrick "a" một tiếng, mang ý tứ ngầm đấu đá: "Ai biết hắn có nhân cơ hội làm gì không."

Lâm Thời cũng nói thẳng: "Vậy còn em?"

Nói xong mới cảm thấy không ổn, Lâm Thoeif phiền não nhíu mày, định nói thêm gì đó để cứu vãn, thì nghe Derrick kiên định nói: "Em không có."

Lâm Thời hơi sững người.

Chỉ thấy Derrick đối diện với Lâm Thời, trong mắt giấu một chút tủi thân đúng chỗ: "Em chỉ giúp anh thay quần áo, còn lại, không làm gì cả."

Lâm Thời nghẹn lời.

Derrick thu lại ánh mắt, không nhìn Lâm Thoeif: "Em chỉ không cam lòng, Devin người đó tâm cơ sâu, xảo quyệt, lén lút đưa anh đi, ai biết hắn có làm gì với anh không."

Lâm Thời không thốt nên lời.

Lâm Thời thấy đau đầu.

Là Lâm Thời đã nghĩ sai, trước đây cứ nghĩ trẻ con lớn lên sẽ không còn bám dính nữa. Bây giờ xem ra, càng lớn lại càng bám dính.

Lâm Thời thở dài, còn định biện hộ thêm, ngẩng đầu lại thấy trong mắt Derrick lóe lên giọt nước mắt, mái tóc vàng hơi ẩm, rủ xuống trước mắt, trông rất đáng thương.

Lâm Thời hết cách.

Lâm Thời quyết định nhượng bộ: "Được rồi, em muốn nhìn thì nhìn."

Cũng chẳng biết có gì hay ho.

Nửa phút sau, chàng trai tóc đen cởi áo trên, thoải mái tự nhiên dựa ngồi trên giường, thấy Derrick nhìn mình, còn chớp mắt.

Nhìn thì nhìn, cũng sẽ không thiếu miếng thịt nào.

Sau khi đã quyết định, Lâm Thời vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không coi Derrick là người ngoài, thấy Derrick đứng đần ra đó không động đậy, còn lên tiếng thúc giục, khiêu khích nói:

"Sao, không dám à?"

Derrick mím môi dưới, giọng hơi khàn: "Không có."

Derrick tiến lên, điều đầu tiên làm là đo eo Lâm Thời.

...Quá gầy.

Rõ ràng mỗi ngày ăn rất nhiều, nhưng không thấy tăng cân, ngón tay Derrick lay động, phát hiện sau khi vòng lại, hai bàn tay có thể dễ dàng chạm vào nhau, thậm chí còn thừa.

Trên đó phủ một lớp cơ bắp mỏng nhưng rõ ràng, theo hơi thở phập phồng nhẹ nhàng.

Derrick chăm chú nhìn, lòng bàn tay lướt qua nơi ấm áp, ấm một cách khó tin.

Lâm Thời cảm thấy ngứa, chọc chọc vào má Derrick: "Còn bao lâu nữa?"

Nói xong Lâm Thời cũng tự cúi xuống nhìn, nhìn trái nhìn phải không thấy có gì đặc biệt.

Mặc dù Lâm Thời rất hài lòng với vóc dáng của mình, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một cơ thể đàn ông.

Có lẽ là do Lâm Thời không thích đàn ông, nên không hiểu sức hấp dẫn của cơ thể này đối với người đồng tính nam ở đâu.

"Không biết." Derrick tham lam hơi ấm trên người Lâm Thời, bàn tay từ sau eo sờ đến trước bụng, giống như một con rắn nước, mang đến từng đợt ngứa ngáy.

Nhận thấy cơ thể dưới lòng bàn tay run rẩy, khóe môi Derrick nhếch lên một chút, Derrick hỏi: "Devin có chạm vào anh như vậy không?"

Lâm Thời làm sao biết được?

Lâm Thời do dự nói: "Chắc là không."

Vừa dứt lời, vòng eo đã bị siết chặt lại.

Lâm Thời kêu lên, một cái tát đánh xuống: "Có bệnh à? Nhẹ tay thôi."

Derrick bị đánh vào chỗ tóc phía dưới, không mấy để tâm, nhưng cuối cùng vẫn nới lỏng lực.

Derrick tỏ vẻ không bận tâm nói: "Chắc là, xem ra anh trai cũng không chắc chắn."

"Anh đương nhiên không biết." Lâm Thời nắm tóc Derrick, "Lúc đó anh ngủ rồi."

Da đầu hơi đau, Derrick nhẹ nhàng gỡ tay Lâm Thời ra, giọng nói có ý mỉa mai: "Ngủ rồi thì có thể muốn làm gì với anh trai thì làm đó sao?"

Lâm Thời cười lạnh: "Cậu thử xem, nếu bị anh phát hiện, cậu chờ chết đi."

Derrick cười khẽ.

Không lâu sau, anh kiềm chế buông tay, ánh mắt vẫn còn dừng lại trên người Lâm Thời.

Mọi nơi trên người cậu đều trơn nhẵn, thần thánh, xinh đẹp.

Derrick không thể tưởng tượng nổi tại sao trên đời lại có một người như Lâm Thời, không thể tìm ra một chút tỳ vết hay sai sót nào.

Anh đứng dậy, cố gắng hết sức để ánh mắt dán chặt vào mặt Lâm Thời, hơi thở đã không còn ổn định: "Em đi vào phòng tắm một chút."

Vừa nói xong, Derrick lập tức đi về phía phòng tắm, bóng dáng có vẻ như đang chạy trốn.

Lâm Thời chớp mắt, cảm thấy anh là tự làm tự chịu.

"Đứa trẻ con, nghĩ gì thì cứ làm nấy." Lâm Thời lẩm bẩm, ánh mắt liếc xuống, phát hiện thiết bị đầu cuối đang sáng đèn.

Cậu mở ra, phát hiện Devin không biết từ lúc nào đã kéo mình ra khỏi danh sách đen, hiện đang gửi tin nhắn cho anh.

Lâm Thời vui vẻ, muốn xem Devin đã gửi những lời ngớ ngẩn gì.

Nhưng vừa mở ra đã sững sờ -

【D】: Derrick thích cậu.

Bình Luận (0)
Comment