Lâm Thời tuyệt vọng muốn lao đầu vào đây mà chết.
Vài giây yên tĩnh, Derrick thấy cậu không nói gì, định mở miệng, đã bị Lâm Thời một tay bịt miệng lại.
Chàng trai tóc đen nhìn chằm chằm anh, nói từng chữ một: "Im miệng."
Bộ dạng này của cậu thật đáng yêu, tóc hơi rối, đôi mắt ban đầu có đường cong hếch lên, giờ vì tức giận mà trợn tròn, đôi môi nhạt màu mím chặt, chóp mũi cũng hơi nhăn lại.
Derrick nghĩ như vậy giữa lúc khó thở.
Nhận thấy hơi thở của người dưới lòng bàn tay dần mỏng manh, Lâm Thời lúc này mới từ từ buông tay.
Việc mình biết là một chuyện, việc bị một người trong cuộc khác nói thẳng ra lại là một chuyện khác.
Cậu bây giờ thực sự không muốn nói chuyện chút nào.
Nhưng Derrick cứ như EQ bị rớt mạng vậy, không hề hiểu ánh mắt của cậu.
Sau khi được buông tha, anh lại không biết mệt mà bắt đầu hỏi han lung tung -
"Anh trai sao không nói gì?"
"Em thích anh, anh trai."
"Đừng không để ý đến em."
Lâm Thời muốn khâu miệng hắn lại.
"Em đừng nói nữa." Lâm Thời đẩy anh ra khỏi người mình, lùi lại mấy bước, cảnh giác nói, "Em bây giờ cần nhất là bình tĩnh lại, đừng cứ quấn lấy anh."
Derrick cười khẽ, sau khi tâm tư bị bại lộ, anh ngược lại càng tự nhiên hơn: "Em bây giờ rất bình tĩnh."
Vừa nghe thấy tiếng cười đó, Lâm Thời liền như gặp kẻ thù lớn.
Derrick không để cậu lùi bước: "Chúng ta nói chuyện đi."
"..."
Lâm Thời đi theo anh về nhà.
Cánh cửa vừa đóng lại, tim Lâm Thời liền theo đó mà run rẩy.
Rồi sao nữa, tiếp theo nói gì đây?
Derrick nói cần nói chuyện, họ nên nói chuyện gì?
Không đúng, trong lòng cậu, Derrick vẫn là Tiểu Khắc đáng yêu, rụt rè, không thích nói chuyện, tuy bây giờ đã trưởng thành, nhưng cũng không đến mức nảy sinh những suy nghĩ điên rồ như vậy.
Trong thế giới quan của Lâm Thời, điều này chưa bao giờ xuất hiện.
Hơn nữa...
Lâm Thời liếc Derrick một cái.
Lâm Thời thực ra, có chút không nắm bắt được Derrick hiện tại.
Điều này rất kỳ lạ, vì Derrick quá hiểu cậu, nhưng cậu lại vì chín năm xa cách mà không hiểu được tâm tư của Derrick.
Trước đây Lâm Thời luôn nghĩ điều này là do đứa trẻ lớn lên, bắt đầu có tâm sự.
Nhưng sự thật hiển nhiên không chỉ có thế.
Lâm Thời lo lắng muốn bẻ ngón tay, nhưng trên mặt lại không thể bình tĩnh, đi thẳng đến ghế sofa, ngồi xuống.
Bất ngờ thay, Derrick không vội mở lời.
Mà đi vào bếp pha một cốc nước mật ong, đưa đến trước mặt Lâm Thời, giọng nói ôn hòa:
"Uống một chút đi."
Lâm Thời mặt không biểu cảm nói: "Anh muốn uống rượu."
Tình hình hiện tại, có lẽ cồn sẽ thích hợp với cậu hơn.
Derrick lắc đầu, kiên định nói: "Không thể."
Lâm Thời có chút tức giận, nói không nóng không lạnh:
"Anh phát hiện em bây giờ thật sự quản chuyện càng ngày càng rộng, trước kia anh nói gì là làm nấy, còn bây giờ? Anh nói đông em lại đi tây."
Derrick: "Vì anh trai thường xuyên làm những việc không tốt cho cơ thể. Ví dụ như bây giờ là 12 giờ trưa, thường giờ này anh đã đói bụng rồi, uống rượu lúc bụng rỗng không phải là thói quen tốt."
Lâm Thời: "..."
Cậu cố gắng bới móc: "Vậy em lẽ ra không nên vừa vào cửa đã rót nước mật ong cho anh, mà phải lập tức đi nấu cơm."
Derrick nhướng mày: "Anh trai, anh đang cố ý kiếm chuyện sao?"
Lâm Thời nghiêm mặt: "Thì sao?"
Tức chết em đi.
Hiển nhiên cậu đã đánh giá thấp sự nhẫn nại của Derrick dành cho mình, Derrick chỉ cười một cách hiền lành, suy nghĩ một lúc rồi thừa nhận: "Anh trai nói đúng, em bây giờ đi nấu cơm."
Nói xong Derrick lại vào bếp.
Lâm Thời hoàn toàn cạn lời.
Cậu ngồi trên sofa, trong tay cầm nửa ly nước mật ong nóng hổi, như ngồi trên đống lửa.
Vài phút sau, Lâm Thời bắt đầu hối hận vì những lời nói của mình không lâu trước đó.
Bởi vì cứ chờ đợi như vậy thực sự rất tra tấn.
Giống như vô hạn chờ đợi một con dao không biết lúc nào sẽ rơi xuống.
Bình tĩnh lại, Lâm.
Lâm Thời nhấp từng ngụm nước mật ong nhỏ.
Nhị Tiểu Khắc nghe thấy tiếng động bò ra khỏi ổ, di chuyển đến chân Lâm Thời, bị cậu xách lên: "Suỵt, về ổ của cưng đi, anh trai bây giờ có chuyện rất quan trọng cần giải quyết."
"Chi." Tiểu Khắc kêu lên một tiếng đầy tủi thân.
Không biết qua bao lâu, tiếng động trong bếp cuối cùng cũng nhỏ dần.
Máy hút mùi được tắt, mùi cơm thơm nồng bay đến phòng khách.
Bụng Lâm Thời đúng giờ kêu lên.
Cậu túm gối đầu che lại, cố gắng làm tắt tiếng động.
Lúc chuẩn bị nói chuyện quan trọng mà phát ra âm thanh này thì mất hết khí thế.
Derrick cẩn thận bưng từng món ăn lên, gỡ tạp dề ra rồi đi xới cơm.
Ánh mắt Lâm Thời dõi theo Derrick, có chút phiền lòng.
Một con tôm đã bóc vỏ được đặt vào bát, Lâm Thời hoàn hồn, ngước mắt lên thì vừa vặn đâm vào đôi mắt xanh thẳm.
Derrick bây giờ trông không hề có tính công kích, thậm chí dịu dàng có chút quá mức: "Ăn thử đi."
Như một người thợ săn nắm chắc chiến thắng.
Tay Lâm Thời nắm chặt đôi đũa, không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn Derrick.
Sau khi ăn no bụng, Lâm Thời tự giác chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến, buông đũa xuống, tự tin nói:
"Được rồi, muốn nói chuyện gì."
Derrick cầm khăn giấy lên nghiêm túc lau khóe miệng cho cậu.
Lâm Thời mím môi, đợi Derrick lau xong thì ghét bỏ đẩy anh ra.
Im lặng thúc giục.
Derrick trở lại vị trí của mình, mỉm cười: "Anh trai muốn biết gì?"
Lâm Thời khoanh tay, nhắc nhở: "Là em nói muốn nói chuyện, lẽ nào không phải em bắt đầu trước sao?"
Ánh mắt Derrick lóe lên: "Anh trai nói đúng."
Anh suy nghĩ một lúc, khóe môi nhếch lên: "Vậy hãy bắt đầu từ điều mà anh trai quan tâm nhất, về việc tại sao em lại thích anh trai."
Lâm Thời nhắm mắt.
Anh quan tâm cái gì?
Hoàn toàn là bôi nhọ.
"Em nói đi." Cuối cùng, cạu vẫn nhướn cằm.
Derrick nghĩ nghĩ, nói sự thật: "Thật ra em cũng không biết, nhưng ngay từ khi em bắt đầu có ý thức, đối tượng trong mộng của em vẫn luôn là anh trai."
Lâm Thời: "..."
Má cậu đỏ ửng, cậu gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái này thì không cần phải nói ra."
Derrick thong dong phản bác: "Vẫn rất cần thiết, anh trai."
"Năm em mười lăm tuổi, em đã có giấc mộng xuân đầu tiên trong đời, trong mộng anh trai rất đẹp..."
"Anh không muốn nghe!" Lâm Thời ngắt lời anh.
Mười lăm tuổi, đó là mười lăm tuổi! Cậu mười lăm tuổi vẫn còn rảnh là đi chơi bùn!
Lâm Thời với đôi tai đỏ ửng chỉ trích anh: "Những lời này đừng có nói lung tung!"
Thấy Lâm Thời cảm xúc kích động, Derrick lập tức trấn an: "Xin lỗi, nhưng em nói thật."
Nói xong, Derrick bưng cốc nước mật ong lên, dịu dàng nói: "Uống một chút đi."
Lâm Thời trừng mắt nhìn Derrick, ngoan ngoãn nhấp một ngụm.
Đôi môi nhạt màu chạm vào thành ly thủy tinh trong suốt, khóe môi hơi bị ép lại, nước mật ong vẫn còn nóng, màu sắc nhạt nhẽo ban đầu bị nhuộm đỏ ửng.
Derrick rũ mắt nhìn, bất ngờ lên tiếng: "Trong giấc mộng đó, anh trai cũng uống nước giống như bây giờ."
"Phụt---"
Lâm Thời bị k*ch th*ch mà phun hết nước ra người Derrick.
Đôi mắt đen láy của cậu long lanh, hốc mắt đỏ hoe, bị chọc tức, không chịu nổi mà gào lên đầy tuyệt vọng -
"TIỂU!! KHẮC!"