Lâm Thời sờ trán Charles: "Cậu bị sốt à?"
Charles im lặng.
Thấy trán hắn bình thường, Lâm Thời mới thở phào, nghiêm túc nói với hắn: "Mấy lời này không được nói bậy."
Tuy cậu vừa nhận món quà của Charles, và biết Charles thích mình, nhưng Lâm Thời phân định rạch ròi, không muốn mối quan hệ của họ trở nên mập mờ hơn. Lâm Thời thấy mình thật xấu xa.
Nhưng chiếc nhẫn đẹp quá, cậu không muốn trả lại.
Thế là cậu mặt dày nói: "Cũng muộn rồi, anh có phải về đi thôi?"
Charles liếc mắt, điềm tĩnh nhận xét: "Vô tình thật."
Lâm Thời giả vờ không hiểu, đẩy lưng Charles, lùa hắn ra cửa sổ. Nhân tiện, cậu thò người ra nhìn ra ngoài cửa sổ, ngạc nhiên nói: "Thật sự có phi thuyền kìa!"
Charles ừ một tiếng, mắt dán chặt vào chàng trai tóc đen. Cậu mặc đồ ngủ, da rất trắng, vì tâm trạng tốt nên trông có vẻ mềm mại.
Lâm Thời tò mò chọc vào ohi thuyền có khả năng ẩn nấp cực tốt kia, nửa đùa nửa thật nói: "Nếu người khác thấy, chắc sẽ nghĩ anh định làm kẻ trộm, vậy trong sạch của anh sẽ bị hủy hoại mất..."
Vừa dứt lời, cậu thấy một chút nhột ở cổ. Cúi đầu xuống, cậu chỉ thấy một đôi ngón tay thô ráp đang giúp cậu chỉnh lại cổ áo. Cổ áo bị lật lên được nhẹ nhàng sửa lại, cúc áo bị tuột ra cũng được cài lại. Lâm Thời từ từ nhìn Charles. Gương mặt người đàn ông rất nghiêm túc, mi mắt rũ xuống, trông có vẻ hiền hòa.
Làm xong tất cả những việc này, khi Charles rời đi, ngón tay hắn vô tình chạm nhẹ vào cằm Lâm Thời, cứ như đang trêu một con vật nhỏ.
Lâm Thời chớp mắt, mặt không có gì thay đổi, nhưng lòng bàn tay Charles lại nóng lên. Giọng hắn khàn khàn: "Tôi đi đây."
Chờ người đi rồi, Lâm Thời lại lên giường.
Cậu suy nghĩ một lát, tay vô thức sờ cằm. Cậu thầm nghĩ, hỏng rồi. Nếu không có gì bất ngờ, bên cạnh cậu chắc toàn là lũ tồi tệ muốn chiếm đoạt thân thể cậu.
Lâm Thời không thể hiểu được, ngoài khuôn mặt đẹp trai ra, rốt cuộc cậu còn điểm nào hấp dẫn họ?
Chàng trai tóc đen nổi tiếng từ từ thở dài. Thôi, đã đến nước này rồi, đi ngủ trước đã.
Lần này Lâm Thời ngủ rất nhanh.
Giấc này ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao. Lâm Thời thậm chí không muốn đến phòng huấn luyện. Cậu muốn cho mình nghỉ ngơi.
Nhưng có Derrick ở đó, Lâm Thời chắc chắn không thể nằm trên giường đến buổi chiều.
10 giờ 30 sáng, Derrick đúng giờ gõ cửa phòng, gọi cậu dậy ăn sáng.
"..." Lâm Thời dùng chăn trùm đầu.
"Cạch."
Derrick đã vào. Derrick thành thạo kéo Lâm Thời ra khỏi chăn, bế cậu đi rửa mặt.
Lâm Thời lộ vẻ không vui, không cho Derrick sắc mặt tốt. Thật lạ, trước đây cậu vốn không có thói quen cáu kỉnh lúc vừa ngủ dậy, nhưng có thể vì Derrick quá chiều cậu, dần dần Lâm Thời bắt đầu vô cớ giận dỗi. Về điểm này, Lâm Thời cảm thấy Derrick phải chịu một phần trách nhiệm lớn, vì dù cậu có cáu gắt đến đâu, Derrick đều chấp nhận hết, không hề than vãn nửa lời.
Chẳng hạn như bây giờ, Lâm Thời làm mình làm mẩy không chịu đánh răng, đã bị Derrick bóp cằm, nửa dỗ nửa ép buộc, làm xong một loạt động tác.
Đến khi cậu tỉnh táo hẳn, toàn thân đã trở nên sạch sẽ, thoải mái.
Derrick nắm tay Lâm Thời, đưa cậu đến bàn ăn, hỏi: "Tối qua ngủ có ngon không?"
Lâm Thời dứt khoát nói: "Không ngon."
"Sao thế?" Derrick rất kiên nhẫn.
Lâm Thời nói: "Có tâm sự."
Nói xong, Lâm Thời dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm Derrick, muốn cho Derrick biết chính người này đã làm cậu không vui.
Derrick không hề bị ảnh hưởng, gắp một miếng thịt ba chỉ vào bát cậu, thản nhiên nói: "Tâm sự gì, vì cái nhẫn đột nhiên xuất hiện trên tay anh à?"
Người đàn ông ngẩng mắt lên, đầy vẻ chiếm hữu nhìn chằm chằm cậu.
"..." Ánh mắt u oán của Lâm Thời lập tức biến mất, cậu bắt đầu bịa chuyện, "Có từ lâu rồi, chỉ là trước đây không đeo thôi."
"Thế à?" Derrick không biết có tin không, dùng đũa gõ nhẹ vào vành bát Lâm Thời, "Ăn cơm trước đã."
Ngồi vào bàn ăn nãy giờ, Lâm Thời vẫn chưa ăn được một miếng.
Xem ra là thật sự không ngủ ngon, nếu không khẩu vị sẽ không tệ như vậy. Ánh mắt cậu liếc về phía chiếc nhẫn kim cương rạng rỡ dưới ánh đèn, trong lòng dâng lên sát khí.
Nhưng giám sát anh trai ăn cơm quan trọng hơn.
Lâm Thời hhư không có gì mà ăn cơm, nhưng Derrick nhìn chằm chằm, cậu cũng không tiện không ăn. Ăn tạm nửa bát cơm, Lâm Thời xoa bụng: "Ăn không nổi nữa."
Derrick tính ra cũng gần đến giờ ăn trưa, ăn như vậy đến trưa vừa hay tiêu hóa xong, có thể để bụng ăn bữa chiều. Cậu cũng không khuyên nữa, đứng dậy bắt đầu dọn bàn ăn.
Làm xong tất cả, Derrick xách áo khoác trên giá, đứng trước mặt Lâm Thời, hỏi: "Sợi dây chuyền trước đây em tặng anh, hình như chưa từng thấy anh đeo."
Anh chỉ chiếc còi làm từ xương rắn, xỏ bằng xích bạc, được tặng cách đây 9 năm, lúc Lâm Thời muốn đi Liên Bang nằm vùng.
Lâm Thời khựng lại.
Chiếc còi đó làm thủ công khá hoàn hảo, nhưng vẻ ngoài hơi mộc mạc, tay nghề của một đứa trẻ không thể tốt được, cậu vẫn luôn trân trọng cất trong hộp nhỏ, coi như một món kỷ niệm.
Lý do không mang theo bên mình cũng rất đơn giản – không quá đẹp, không hợp với những bộ quần áo đẹp trong tủ đồ của Lâm Thời.
Nhưng đương nhiên không thể nói ra lý do này, Lâm Thời tô điểm một chút: "Đồ em tặng anh đương nhiên phải trân trọng cẩn thận, vẫn luôn cất đi đấy."
"Thế à?" Derrick phản ứng bình thường, nói, "Thật sự không đẹp bằng chiếc nhẫn này, khó trách anh lại chọn đeo cái này."
Lâm Thời giả vờ ngây ngô: "... Nói gì thế, anh thật sự muốn trân trọng cẩn thận mà."
"Không sao." Derrick đã mặc áo khoác vào, anh cười với Lâm Thời một chút, "Sau này sẽ tặng anh những thứ tốt hơn."
Lần này Lâm Thời không biết nói gì. Cậu luôn có cảm giác như bị bắt gặp ngoại tình, một cảm giác xấu hổ khó hiểu.
Nhưng Derrick trông không có vẻ tức giận, ít nhất vẻ ngoài là như vậy. Anh tiến lên ôm Lâm Thời, môi cọ cọ bên tai Lâm Thời, tư thế thân mật, đôi mắt xanh thẳm như một vùng biển lớn, sâu không thấy đáy: "Đợi em trở về."
Dứt lời, anh siết chặt vòng tay trong chớp mắt, rồi lại buông ra, đi ra cửa. Dáng vẻ là muốn đến phòng huấn luyện.
Lâm Thời thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng sờ vào chiếc nhẫn trên tay.
Thật lạ, vừa rồi cậu có ảo giác như được một con thú dữ đang tức giận buông tha.
Lạ thật.
Lâm Thời nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu, không muốn đi huấn luyện nên ở nhà chơi trò chơi. Sau đó còn nổi hứng đi vào tủ quần áo, phối đồ sao cho hợp với chiếc nhẫn mới.
Cho đến khi thiết bị đầu cuối vang lên tiếng "tíc tíc".
Lâm Thời quyến luyến dời mắt khỏi gương, cúi đầu nhìn xuống -
[Thiên Dạ]: Mau đến đây, Derrick và Charles sắp đánh nhau đến mức phải vào bệnh viện rồi.