Ra khỏi phòng răn dạy, Lâm Thời dọn dẹp một chút, định về nhà tiếp tục nghỉ ngơi.
Cậu nhớ lại câu cuối cùng của Derrick với vẻ mặt kinh khủng, nghĩ đi nghĩ lại một lúc, cậu thấy buồn cười. Không ngờ lại coi một sợi dây chuyền quan trọng đến thế.
Cậu kể lại chuyện này như một trò đùa cho Khẳng Lợi.
Khẳng Lợi nghe xong, vẻ mặt kì quái, một lúc lâu mới nói: "Tôi nhớ trên sợi dây chuyền đó có ghi tên cậu?"
"Đúng vậy." Lâm Thời nói xong, như chợt nhớ ra điều gì, lập tức minh oan cho mình, "Không phải tôi bắt em ấy viết đâu, tự em ấy có sở thích kì dị thôi."
Khẳng Lợi há hốc mồm, cuối cùng vẫn không nói gì. Cậu ta cảm thấy thích Lâm Thời thật sự là một chuyện cực kì gian khổ. Dốc hết tâm tư làm đủ thứ, nhưng cậu chưa chắc đã hiểu được dụng ý. Khẳng Lợi rất thán phục.
Cậu ta ngồi trên sô pha, nghĩ đến Derrick sau này thì có chút bồn chồn: "Tôi ở nhà cậu có ổn không? Nếu Derrick về thấy tôi không vừa mắt thì sao?"
"Kệ em ấy chứ?" Lâm Thời khó hiểu, "Đây là phòng của tôi, cậu bận tâm làm gì."
Khẳng Lợi nghĩ lại cũng đúng, lập tức yên tâm, cầm tay cầm chơi game cùng Lâm Thời. Kỹ thuật của cậu ta không tệ, Lâm Thời rất thích chơi cùng.
Vừa chơi, Khẳng Lợi vừa tranh thủ buôn chuyện: "Vậy nên cậu không đi thăm Charles à?"
Lâm Thời liếc cậu ta, tay vẫn không ngừng chơi, nói giọng điệu kéo dài: "Sao thế, cậu có vẻ quan tâm chuyện riêng của tôi lắm nhỉ."
Trước đây đâu thấy cậu ta thích buôn chuyện như vậy.
Khẳng Lợi gãi đầu, cười nói: "Tò mò thôi mà."
"Không đi đâu." Lâm Thời rất vô tình, "Tôi còn có việc, sao có thể ở chỗ đó lâu như vậy."
Việc mà anh nói, chính là về nhà chơi game. Khẳng Lợi thở dài một tiếng. Cũng may cậu ta sớm đã hiểu mình không xứng, không đi tranh giành những thứ đó. Khẳng Lợi vuốt tay cầm trò chơi, cười một cái. Như bây giờ, cũng không tệ.
Khẳng Lợi chơi game cùng Lâm Thời mãi đến 8-9 giờ tối, trong lúc đó còn đứng dậy đi làm bữa tối cho cậu, dỗ dành cậu mở miệng ăn. Cậu chính là kiểu người cần được chăm sóc tỉ mỉ, nếu không, khi chơi hay khi bận, cậu đều có thói quen quên mất cả bản thân.
Lâm Thời cắn thìa, không tiếc lời khen: "Cậu nấu ăn cũng ngon quá, giỏi thật đấy."
Khẳng Lợi cười nói: "Cậu thích là được rồi."
Không uổng công cậu ta lén lút học nấu ăn để đấu ngầm bấy lâu nay.
Cậu ta liếc nhìn Nhị Tiểu Khắc đang cuộn tròn dưới chân, vẻ mặt mong chờ được ăn cơm, do dự hỏi: "Nó cũng ăn được à?"
"À, nó à." Lâm Thời liếc mắt, hờ hững nói, "Cứ cho ăn đi, không chết được đâu."
Khẳng Lợi liền cho Nhị Tiểu Khắc ăn, ở bên cạnh lo lắng nhìn một lúc, thấy nó ăn xong vẫn sống khỏe, lúc này mới yên tâm.
Liên tiếp mấy ngày đều là Khẳng Lợi chủ động đến chăm sóc Lâm Thời, cậu sau đó thì coi như chuyện đương nhiên, còn biết cách dỗ dành, thường xuyên nói với Khẳng Lợi rằng cậu ta là anh em tốt nhất của cậu.
Hôm nay, Khẳng Lợi như thường lệ làm xong bữa trưa, gọi Lâm Thời ra ăn. Cậu ta ngồi đối diện, cẩn thận gắp thức ăn cho cậu.
Đúng lúc này, cửa mở.
Derrick bước vào.
Cơ thể Khẳng Lợi cứng đờ, rõ ràng cảm nhận được một ánh mắt dừng lại trên người mình. Trong khoảnh khắc này, cậu ta đã nghĩ sẵn xem mình sẽ phải bôi thuốc gì và tốn bao nhiêu tiền sau khi vào phòng y tế.
Nhưng chờ một lúc lâu, Khẳng Lợi không thấy đau. Cậu ta ngạc nhiên quay đầu lại, phát hiện Derrick chỉ lướt nhìn mình một cái, rất nhanh thu lại ánh mắt.
Lâm Thời thì ngước lên nở một nụ cười hiền lành với Derrick, cứ như lời đe dọa và khiêu khích trước đó chưa từng tồn tại: "Về rồi à? Lại đây ăn cơm đi, anh nói em nghe, Khẳng Lợi nấu ăn ngon đặc biệt."
"Thế à?" Derrick tỏ ra rất bình thường, sau khi ngồi xuống liền tự nhiên tiếp nhận công việc của Khẳng Lợi, tiện thể gật đầu với cậu ta, thái độ vô cùng thân thiện, "Vậy em sẽ học thật tốt, cố gắng làm anh trai hài lòng hơn."
Khẳng Lợi: "..."
Gáy cậu ta dựng cả lên.
Nói như vậy, càng bình thường lại càng không bình thường.
Khẳng Lợi lặng lẽ buông đũa, nói: "Nếu Derrick đã về rồi, tôi xin phép về trước."
Derrick nghiêng đầu nhìn cậu ta: "Sao không ở lại một lúc? Dù sao cơm cũng là cậu nấu, không tự mình nếm thử à?"
Thế mà lại giữ khách. Chuyện này quá đáng sợ!
Khẳng Lợi rùng mình, lập tức đứng dậy, nói với tốc độ cực nhanh, hận không thể nuốt cả môi vào trong: "Chủ yếu là ở nhà còn có việc, hình như tôi chưa tắt đèn, tôi đi trước đây."
Nói xong không đợi trả lời, ba bước thành hai bước chạy ra cửa.
Lâm Thời và Derrick nhìn cậu ta hoảng loạn rời đi. Derrick tiếc nuối nói: "Cơm còn chưa ăn, sao lại vội vàng thế."
Lâm Thời lười vạch trần sự giả tạo của anh, dùng đũa chọc vào bát canh nấm, nói: "Món này ngon lắm, em nghiên cứu xem."
Derrick đồng ý ngay lập tức: "Được."
Khi anh đang nói chuyện, Lâm Thời lướt qua đánh giá vẻ mặt anh. Rất bình thường, thân thiện hơn trước nhiều, thậm chí sợi dây chuyền thường xuyên phô trương trên cổ cũng được giấu kĩ dưới quần áo, cứ như sợ bị người khác cướp đi vậy. Lâm Thời dời mắt đi – một kiểu chiếm hữu kì lạ.
Derrick trở nên hiền lành.
Trong phòng huấn luyện, Thiên Dạ đi đến bên cạnh Lâm Thời, trước mặt Derrick hỏi Lâm Thời: "Dạy dỗ thế nào?"
Sắc mặt Derrick không đổi, còn Lâm Thời thì suýt nữa phun cả nước vừa uống ra, lúng túng nói: "Chị ơi, chúng ta nói chuyện lành mạnh chút đi."
“Có gì khác nhau?” Thiên Dạ vuốt roi xương, vẻ mặt thản nhiên, "Tôi nói có sai đâu."
Ban đầu tên đó rõ ràng là một con chó dại thiếu giáo dục, giờ thì sao. Thiên Dạ nhướn mày, cô và Lâm Thời đứng gần thế này mà không thấy Derrick chịu không nổi đến can, rõ ràng sức chịu đựng đã tăng lên.
"Cậu dạy dỗ có phương pháp đấy." Thiên Dạ cảm thán.
Lâm Thời đỡ trán, chủ động lùi xa cô một chút.
"Tôi cứ tưởng cậu sẽ không bao giờ biết xấu hổ." Thiên Dạ nhìn cậu nói.
Lâm Thời nói: "Là con người thì sẽ biết xấu hổ."
Cậu chuyển chủ đề: "Sao lại đến tìm tôi?"
Thiên Dạ không nói, chỉ nhìn cậu. Hai người nhìn nhau một lúc, Lâm Thời lập tức quay người: "Đột nhiên nhớ ra còn có việc."
Thiên Dạ túm cổ áo Lâm Thời, kéo cậu lại: "Đừng hòng chạy, nhiệm vụ này cậu không nhận cũng phải nhận."
"Vì sao chứ?" Lâm Thời rất tủi thân, "Tôi vừa mới làm xong một cái trở về mà!"
Cậu mệt lắm rồi, cần được nghỉ ngơi thật tốt.
“Cậu đã nghỉ ngơi hơn ba tháng rồi.” Thiên Dạ không khách khí, "Sao thế, trước đây cậu không phải là người tích cực nhất à?"
Lâm Thời thầm nghĩ đó là vì bị Liên Bang làm cho sợ hãi đấy chứ?
Cậu hất tay Thiên Dạ ra: "Chị nói trước đi, nhiệm vụ có liên quan đến Liên Bang không?"
Biết ngay cậu sẽ hỏi câu này mà, Thiên Dạ lắc đầu: "Không."
"Thế thì được." Lâm Thời lập tức đồng ý, hỏi tiếp, "Tôi đi một mình à?"
Bên cạnh, Derrick không nhịn được mấp máy môi.
Thiên Dạ không thèm nhìn anh ta: "Sẽ có người đi cùng, là You An."
Nghe thấy cái tên này, Lâm Thời thốt lên một tiếng "à". Cảm giác như đã rất lâu rồi cậu không gặp người này.